Những ký ức vào cái đêm ba năm về trước kia lại tràn về trong tâm trí… Cô lập tức phủ nhận sự nhận thức của chính mình. Không, không thoải mái,
không dễ dàng một chút nào cả. Đây chắc chắn là một công việc hết sức khó khăn.
Dù sao đi chăng nữa thì đây cũng là lần đầu tiên của cô nhưng ông trời lại đem đến cho cô một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, cô không thể nào chịu đựng được
Chính rượu đã khiến cô trở nên gan dạ, dũng cảm đến như thế.
“Để tôi… Để tôi suy nghĩ kỹ lại được không? Dù gì thì đây cũng không phải là chuyện nhỏ mà…” - Đào Anh Thy muốn rời khỏi văn phòng trước, nguy hiểm quá rồi.
Nhưng liệu Tư Hải Minh có đồng ý không? Đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chằm chằm khiến cô thật sự không thể nhìn ra được tâm tư, suy nghĩ của
anh, nó lợi hại đến mức không tài nào có thể hiểu thấu được.
Trong khi cô đang hồi hộp chờ đợi, Tư Hải Minh đưa tay ra và đặt điếu thuốc ngay dưới mũi cô: “Kẹp nó lại và đứng dựa vào tường bằng một chân. Khi
nào suy nghĩ kỹ lại rồi thì hãy dừng lại”
Sau khi nói xong, áp lực trên cơ thể cô đã được loại bỏ.
“..”- Đào Anh Thy kinh ngạc ngay tại chỗ, chắc không phải là ngài ấy đang muốn hành hạ cô đấy chứ?
Nhưng cô không dám làm trái lời Tư Hải Minh nói, cô nghi ngờ anh là một tên biến thái.
Đào Anh Thy nhận lấy điếu thuốc, đi đến góc tường, đặt điếu thuốc dưới mũi rồi mím chặt miệng lại, sau đó nâng một chân lên và trọng tâm đặt lên chân còn lại.
Đào Anh Thy bắt đầu buổi “đứng phạt” dài đằng đẵng, thê lương.
Từ Hải Minh nói khi nào cô suy nghĩ kỹ lại thì hẵng dừng lại. Nói cách khác, nếu cô không thể chịu đựng được nữa và buông một chân xuống khiến cho điếu thuốc rơi, thì điều đó cũng có nghĩa là cô đã cân nhắc kỹ càng.
Vì vậy Đào Anh Thy đã cố gắng hết sức kiên trì.
Điều này quả thực là không có tình người mà.
Lại còn nói gì mà suy nghĩ kỹ càng, rõ ràng đây là ép buộc.
Nhưng rốt cuộc thì cô phải suy nghĩ kỹ càng như thế nào đây? Cô không có khả năng đáp ứng loại giao dịch này của Tư Hải Minh.
Cô mong muốn tránh xa Tư Hải Minh, để tránh nguy cơ con mình bị phát hiện và tránh luôn cả nguy cơ cô bị phát hiện ra mình chính con gái của
Liêu Ninh, làm sao có thể có cái gì với anh được chứ.
Nhưng cô phải làm thế nào để chống lại quyền lực bá chủ của Tư Hải Minh đây?
Đào Anh Thy đưa mắt nhìn về phía ghế sô pha, Tư Hải Minh ngồi khoanh đôi chân dài của mình một cách lười biếng trên ghế, vừa hút thuốc vừa nhìn chằm chằm vào cô một cách nặng nề.
Ngay lập tức, Đào Anh Thy thu hồi ánh mắt, trong lòng khẽ run lên.
Cô nhấc chân, bĩu môi có chút đáng yêu.
Nhưng đối với cô mà nói thì chân vừa đau, miệng cũng nhức mỏi. Đây là sự trừng phạt của Tư Hải Minh đối với cô.
Tiếng cửa văn phòng làm việc bị ai đó gõ vang lên.
“Vào đi” - Tư Hải Minh hạ thấp giọng với với vẻ đe dọa, uy hiếp.
Chương Vĩ bước vào với tập tài liệu quan trọng trong tay.
Sau khi đi vào, anh ta choáng váng khi thấy, Đào Anh Thy đang đứng ở góc tường với tư thế độc nhất vô nhị.
Đào Anh Thy như nhìn thấy ánh sáng le loi có thể cứu giúp mình, liền lập tức nháy mắt ra hiệu với Chương Vĩ
“Anh có thể nói một ít gì đó tốt lành về tôi có được không? Tôi sắp không chịu đựng được nữa rồi đây này”
Sau khi Chương Vĩ tỏ vẻ sững sờ thì anh ta thu hồi ánh mắt lại và đi đến chỗ Tư Hải Minh: “Ngài Hải Minh, tôi cần chữ ký của ngài”
Sau đó, anh ta cầm lấy cây bút màu đen trên bàn và đưa cho Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh ký xong, đóng tập tài liệu lại rồi đưa cho Chương Vĩ, Chương Vĩ đi ra ngoài ngay lập tức như không nhìn thấy điều gì.
Đào Anh Thy không thế tin được, anh ta vô tình đến như vậy sao?
“Dù sao tôi cũng là cấp dưới của anh, không phải là anh nên che chở cho đàn em thơ sao?”
Từ Hải Minh gần như đã hút xong điếu thuốc, đôi mắt đen lay láy của anh nhìn chăm chú về phía Đào Anh Thy. Anh không ngờ cô có thể nhịn được lâu đến như vậy, mà anh thì thật sự không có tính kiên nhắn cho lắm.
Sau khi bỏ tàn thuốc vào gạt tàn, anh đứng dậy tiến đến gần Đào Anh Thy.
Đôi chân của cô vốn đã rã rời ra rồi nhưng khi Tư Hải Minh đi qua, cô càng luống ca luống cuống hơn nữa.
Vì vậy, đầu gối của cô mềm nhũn ra, khiến cô khuỵ gối ngay trước chân của Tư Hải Minh, chiều cao của cô còn không bằng độ dài của đôi chân của anh.
Ngay lập tức, cảnh tượng ấy trông như thể là ông chủ với nô lệ.
Đào Anh Thy lo lắng muốn đứng dậy nhưng Tư Hải Minh đã nâng hàm dưới của cô lên, cổ cô bị kéo căng ra, thậm chí còn miễn cưỡng bị Tư Hải Minh kéo đến gần bụng dưới của anh. Cô dễ dàng bị Tư Hải Minh khống chế.1
Hết chương 52.
—————————————————-
Lynk nèe
🤹🏽♂️🚵🏻♂️🚣🏻♂️
End