“Tôi thấy là cô không nên biết thì hơn.”
“Anh đang đe dọa tôi đấy à?” - Đào Anh Thy nói với vẻ mặt không vui vẻ gì.
“Nếu như cô không tin, có thể đi hỏi Tư Hải Minh”
“Sao tôi có thể đến hỏi anh ta được!” Lần trước Đào Anh Thy đã hỏi một câu như thế, suýt chút nữa bị cắt cổ rồi.
Cô không phải là không thiết sống nữa.
“Cho nên cô chỉ có thể tin tưởng tôi thôi”
Tư Viễn Hằng nói: “Cô hãy rời khỏi tập đoàn Vương Tân đi trước khi Tư Hải Minh phát hiện ra.”
“Tại sao tôi lại phải nghe lời anh? Việc của tôi không đến lượt anh phải lo!”
Đào Anh Thy nói xong liền cúp máy luôn.
Nghĩ đến điều đó, cô dứt khoát đổi số di động đi.
Một người đàn ông vì những người phụ nữ khác mà phản bội cô, cũng không bao giờ thiếu phụ nữ ở bên cạnh, thế mà cứ làm phiền cô để làm gì cơ chứ.
Lúc này, Đào Anh Thy bỗng nhiên trầm tư, những lời nói vừa giờ của Tư Viễn Hằng cũng khiến cho cô có chút hoảng sợ, thậm chí càng lúc càng cảm thấy tồi tệ hơn.
Thông điệp mà nghe được ở tập đoàn Vương Tân cũng chính là lời nói hiện tại của Tư Viễn Hằng.
Mặc dù nó không nói lên chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng nó khiến cho cô có cảm giác thực sự hoảng sợ.
Năm đó Liêu Ninh đã làm những điều tồi tệ gì mà lại khiến cho Tư Hải Minh cắt đứt quan hệ với gia đình Liêu Ninh? Nếu quá như thật là như thế này thì hạnh phúc mà Liêu Ninh đang theo đuổi chính xác là gì…
Khi đến nơi, xuống xe, Đào Anh Thy cảm thấy hơi choáng vàng.
Đã lâu lắm rồi Đào Anh Thy chưa đi taxi. Sau khi trả tiền xong, cô ngẩng đầu lên thấy có rất nhiều đèn và nhà. Trong số đó có một ngôi nhà là của cô.
Cô nghĩ, có nhất định phải rời khỏi tập đoàn Vương Tân phải không?
Sáng hôm sau tại văn phòng của Chương Vĩ.
“Cô muốn xin từ chức à?”- Chương Vĩ ngạc nhiên thốt lên.
“Đúng vậy” - Đào Anh Thy nói một cách chắc nịch.
“Tôi tưởng cô tự biết được hoàn cảnh bây giờ của mình chứ. Cô làm việc ở đây là ý của ngài Hải Minh. Đương nhiên, cũng là sự sắp xếp của tôi. Cô, làm việc rất nghiêm túc, cẩn thận, còn được đồng nghiệp yêu mến. Cho nên, việc này có chút hơi khó khăn. Nếu như tôi để cô rời đi, đến lúc đó người bị khiển trách chính là tôi. Cô sẽ không tuyệt tình như thế đúng không?”-Chương Vĩ nói hơi chút đùa cợt.
“Anh nói hơi quá rồi?”
“Tôi không nói gì quá đâu, cô có thể chưa biết rõ hết về ngài Hải Minh rồi”
“Vậy tôi không cần tiền lương nữa? Tôi sẽ không cần phải làm nữa đúng không? Như thế ngài Hải Minh còn có thể nói được gì?”
“Tôi sợ là trước khi cô rời khỏi Thủ đô thì đã bị ngài Hải Minh bắt được rồi được.”
“Bắt?” Có cần nói ra từ “bắt” như thế không? Tôi có phải là phạm nhân bỏ trốn đâu!
Đào Anh Thy quay trở lại phòng thư ký, trong lòng với rất nhiều suy nghĩ tiêu cực.
Làm sao bây giờ?
Ở lại thì sợ hãi, giờ muốn đi cũng không đi được.
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, âm thanh vang lên là giọng của Chương Vĩ: “Pha hai cốc cà phê rồi mang đến phòng của ngài Hải Minh”.
“Hai cốc à?”
“Đúng”
Đào Anh Thy đặt điện thoại xuống, nghĩ một chút xem là có ai tới? Chắc là cũng không phải cấp cao gì, chứ những lần đem nước cho cấp cao thì cũng nhiều nhất là một cốc trà thôi.
Cô đứng dậy đi pha cà phê, lúc này pha cà phê là nhiệm vụ bắt buộc của cô. Phản kháng cũng là vô ích.
Nhân viên bên cạnh giúp cô mở cửa ra, Đào Anh Thy bưng cà phê bước vào trong. Một cái khay bên trong có hai cốc cà phê.
Sau khi bước vào, Tư Hải Minh khoanh đôi chân dài ngồi trên ghế salon, lười biếng một chứt mà cũng không mất đi khí thế lạnh lùng của anh, đúng là khiến cho người ta ghen tị mà.
Nhưng khi thấy một người đàn ông khác trong phòng, Đào Anh Thy sợ hãi đến nỗi tay run lên, suýt chút nữa làm đổ cà phê rồi Tư Viễn Hằng nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng.1
Trong lòng Đào Anh Thy lúc này vô cùng bối rối.
Sao Tư Viễn Hằng lại ở đây? Anh ta… Anh ta tới đây làm gì? Không phải là anh ta sẽ nói ra mối quan hệ của của cô với Liêu Ninh cho Tư Hải Minh biết chứ..
Cốc cà phê thứ nhất đặt ở bên cạnh cánh tay của Tư Hải Minh, trên tay lộ ra chiếc đồng hồ vô cùng đắt giá của anh, chiếc đồng hồ ấy có gì đó rất ma mị và quyến rũ.
Hết chương 49.
—————————————————
Lynk nèe
🤤🤗😐
End