Đào Anh Thy khẽ cau mày: "Anh chẳng lẽ không biết sao? Tôi bây giờ... không tiện"
"Cô có bao nhiêu bất tiện? Hả?"
Đào Anh Thy có chút căng thẳng, mím chặt môi, ánh mắt úp mở.
Cô đáy lòng cảm thấy rất sợ hãi với thái độ này của Tư Hải Minh, anh ta sẽ không thật sự muốn làm gì chứ?
Thật sự cầm thú đến mức như vậy sao?
Cô cũng không muốn.
"Sợ hãi sao?" - Tư Hải Minh thanh âm trầm thấp, khàn đặc truyền đến. Ánh mắt càng mang theo tính xâm lược.
"Với thân phận tôn quý của anh thì ai mà không kiêng dè anh?" - Đào Anh Thy cẳng thẳng mà nói.
"Tôi thấy lá qan của cô thật sự rất lớn đấy" - Tư Hải Minh ngón tay nằm chặt cằm cô.
Sau đó tới gần cô, đôi môi mỏng vừa muốn mở ra thì tiếng đập cửa lại vang lên. Động tác của anh bị cắt ngang, trong con ngươi của Tư Hải Minh lóe lên rồi lạnh lùng nghiêm nghị.
Giọng nói của Bảo Điền từ bên ngoài truyền đến: "Ngài Hải Minh, cô Võ đến rồi"
Đào Anh Thy sững sờ là Võ Ái Nhi. Cô ấy vì sao lại đến đây?
Cô ấy có thể đến nơi này chắc là Tư Hải Minh cho phép, nhất định cũng không phải lần đầu tiên.
Với tư cách là vợ tương lai của anh ta thì cô ấy đến biệt thự Minh Uyển là chuyện cực kì bình thường.
Sau khi Võ Ái Nhi muốn tìm Tư Hải Minh. Cô tìm không thấy người liền nghĩ ở trên lầu.
Việc này đương nhiên là không được cho phép, vệ sĩ ngăn cản cô ta và không để cô đi lên.
"Làm gì vậy? Không biết tôi là ai sao? Lại dám ngăn cản tôi. Tôi sẽ nói với anh Hải Minh làm cho các người biết thế nào là lễ độ." - Võ Ái Nhi kiêu ngạo mà nói.
"Cô Võ, không có sự cho phép của ngài Hải Minh thì cô không thể đi lên, bằng không mời cô Võ ở đưới đây chờ một lát đi”
"Tôi vì sao phải ở dưới này đợi? Tôi cứ muốn đi lên đấy" - Võ Ái Nhi muốn chống lại với vệ sĩ, giơ tay để đẩy anh ta.
Nhưng thân thể của vệ sĩ làm sao con gái nhà giàu như cô ta có thể đẩy được.
Đây chính là vệ sĩ của Tư Hải Minh không có chút tài năng có thể được sao?
Tư Hải Minh từ trên lầu đi xuống, động tác không nhanh không chậm: "Cô không phải là không biết đây là chỗ nào?”
Võ Ái Nhi ngẩng đầu, nhìn thấy bóng đáng cao lớn khiến người ta sợ hãi kia của anh thì đáng vẻ kiêu ngạo của cô ta lập tức thu lại: ''Anh Hải Minh, em chỉ là muốn đi tìm anh nhưng bọn họ ngăn không để em đi lên anh nói xem có phải bọn họ rất quá đáng không?"
Võ Ái Nhi nhìn sắc mặt của Tư Hải Minh, tâm tình của anh dường như không tốt lắm? Vì sao? Là vì cô tự ý đi lên đây hay là vì người khác.
"Có chuyện gì?" - Tư Hải Minh đi xuống hỏi, mang theo khẩu khí không tức giận mà uy.
"Em chỉ là rất lâu không gặp anh Hải Minh nên muốn qua đây nhìn xem. Thực ra, hôm nay đi đến đài truyền hình thì nghe nói sau khi Đào Anh Thy từ khi bị anh dẫn đi thì vẫn chưa đi làm. Em nghĩ Đào Anh Thy sẽ không phải là ở biệt thự Minh Uyển chứ? Hẳn là cũng không có khả năng này, Đào Anh Thy làm sao có tư cách đến biệt thự Minh Uyển? Nhất định là bọn họ đang nói hươu nói vượn” - Võ Ái Nhi nói xong liền dè dặt mà nhìn lại phía Tư Hải Minh và hỏi.
"Anh Hải Minh, là giả phải không?"
Còn chưa nhận được câu trả lời của Tuệ Hải Minh thì Võ Ái Nhi liền liếc mắt nhìn thấy bóng dáng trốn vào phía sau của một góc trên cầu thang.
Nếu như cô nhìn không nhầm thì người đó chính là Đào Anh Thy.
"Anh Hải Minh, em nhìn thấy Đào Anh Thy. Cô ta đã ở đây" - Võ Ái Nhi vội vàng mà chỉ tay lên trên, tức giận muốn đi lên túm Đào Anh Thy xuống đây.
Nhưng mà vừa đi đến đầu cầu thang thì cô ấy đã bị vệ sĩ ngăn lại.
Võ Ái Nhi quay người đi đến trước mặt Tư Hải Minh: "Anh Hải Minh, anh là có ý gì hả? Vì sao không để em đi đem con hồ ly tinh kia lôi ra đây?"
Đào Anh Thy trốn ở một góc mà nhướng mày cười. Tôi mà là hồ ly tinh?
Vì để chứng minh cô ta biết sự kiêu ngạo của con hồ li tinh này. Cô lại đi ra ngoài mấy bước, nửa người trên ghé ở trên lan can cầu thang vẫy tay với Võ Ái Nhi ở bên dưới. Mặt của Võ Ái Nhi vì tức giận mà tái xanh.
"Anh Hải Minh, anh nhìn cô ta đi. Cô ta lại có thể khiêu khích với em" - Võ Ái Nhi giận đến mức hận không thể tiến lên xé nát mặt của Đào Anh Thy.
.