Nhìn thấy Tư Hải Minh thu lại ánh mắt rồi lau tay. Tựa như trong mắt cũng chỉ có hai bàn tay của anh.
Cô nhịn không được mà nói: "Anh cũng không cần coi thường tôi đến mức độ này chứ? Còn không phải anh không nên để tôi ở lại ở đây"
Tư Hải Minh đem khăn mặt ném ở một bên, giương con ngươi đen sâu thẳm mà nguy hiểm nhìn cô, sau đó đến gần Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy theo bản năng mà lui về phía sau, cơ thể lập tức đụng vào chiếc kệ trang trí bên cạnh. Bình hoa phía trên rơi xuống, ầm một tiếng. Bình hoa theo tiếng mà vỡ.
Đào Anh Thy kinh ngạc mà nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, hói: "Hẳn là không đắt chứ?"
Sắc mặt của Tư Hải Minh cực kì khó coi.
Bảo Điền nghe tiếng mà đến nhìn thấy mãnh vỡ bình hoa trên mặt đất, nhất thời đau lòng một trận.
Bình hoa cổ này chính là cả thế giới chỉ duy nhất một cái này! Xong rồi, hết rồi!
Đào Anh Thy nhìn thấy biểu cảm của Bảo Điền, âm thầm kinh hãi, sẽ không đắt quá đó chứ?
Áp suất trong không khí dường như rất là kinh khủng.
Trên bàn cơm, Đào Anh Thy vừa ăn vừa để ý sắc mặt của Tư Hải Minh, sắc mặt của anh ta quả thật không tốt lắm.
Cho dù là bình hoa quý kia thì chuyện này trách ai hả? Còn không phải Tư Hải Minh dọa cô mà thành.
Thật không biết biệt thự Minh Uyển có đồ gì là không đắt. Cảm giác rơi vỡ thứ gì cũng là giá trị liên thành.
Buổi tối Đào Anh Thy ở trong phòng đi tới đi lui. Lúc này sáu bé con khẳng định chuẩn bị đi ngủ?
Có thể vì nhìn không thấy cô mà khóc nhè không?
Đào Anh Thy cảm thấy vẫn nên gọi điện thoại cho sáu bé con. Nhưng ở trong Biệt thự Minh Uyển cùng sáu bé con nói chuyện sẽ không nguy hiểm quá lớn chứ?
Cánh cửa đó đối với Đào Anh Thy mà nói hình như không có tác dụng. Cô cho dù là ở trong phòng mình gọi điện thoại cũng không an toàn.
Ánh mắt của Đào Anh Thy dừng ở trên cửa phòng, nghĩ đến một cách hay.
Đem một ly thủy tinh đặt ở trên nắm cửa, chỉ cần có người xoay nắm cửa thì chiếc ly sẽ rơi xuống. Cô liền có thể nghe được.
Sau khi Đào Anh Thy đem ly đặt xong lấy điện thoại vào trong phòng tắm.
Dì Hà ngồi ở trên sofa sắp xếp đồ áo, sáu bé con ở trên tấm xốp chơi đùa.
Điện thoại bên cạnh vừa kêu, một giây trước sáu bé con còn đang chơi lập tức dừng lại. Sáu ánh mắt bừng lên tia sáng.
"Mẹ!" - Bảo Nam.
“Nhất định là mẹ đó” - Bảo Vỹ nói.
Sáu đứa nhỏ lập tức bước từng bước nhỏ, chân ngắn chạy về hướng điện thoại.
Dì Hà thấy điện thoại hiện thị cuộc gọi đến nói: "Là mẹ gọi đến..."
Nói xong nhận nghe. Bên trong giọng nói của Đào Anh Thy còn chưa truyền đến thì sáu bé con đã nôn nóng mà gọi cô.
“Mẹ”
Đào Anh Thy không nghĩ đến nghe được giọng nói của sáu đứa trẻ trước tiên, âm thanh của mùi vị sữa.
Trái tim cô lập tức mềm mại như nước dùng giọng nói ngọt ngào nói: "Mẹ đang tăng ca. Mẹ xin lỗi nhé, không có cách nào trở về với các con. Nhưng mẹ nghĩ ngày mai hẳn là sẽ có thể trở về rồi"
"Mẹ"
Cái miệng nhỏ nhắn của sáu bé con méo mó, nước mắt lởn vởn ở trong hốc mắt.
Bảo Nam: "Mẹ. Con... con sẽ ngoan ngoãn."
"Mẹ, con sẽ nghe lời..." - Bảo Vỹ ôm gấu trúc, cố nén nước mắt.
Bảo Long nói: "Mẹ, con không sao.. "
Bảo My: "Ô...không sao...”
Bảo Hân: “Mẹ... con đợi mẹ trở về"
Bảo An ôm bình sữa nhỏ, vẻ mặt suy sụp: "Mẹ.. "
Đào Anh Thy nghe thấy mấy đứa nhớ mẹ với dáng vẻ chịu đựng nghe lời thì trong lòng khó chịu.
Nếu không lo lắng bị Tư Hải Minh phát hiện. Cô tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn mà đợi ở đây bị anh ta nắm trong tay!
Trèo tường cũng phải chạy.
Vì sao phải khiến cho cô và sáu bé con xa nhau.
"Mẹ biết các con rất ngoan, mẹ hứa với các con ngày mai nhất định quay về...”
Đào Anh Thy không chắc chắn nhưng bây giờ trong đầu của cô chính là ngày mai bất kể như thế nào cô cũng phải quay về.
"Này. Cho con nói vài câu." - Sáu bé con ở trong điện thoại nói.
"Hôm nay ở trong trường làm gì vậy?" - Đào Anh Thy thích nghe giọng nói như sữa của mấy đứa nhỏ.