Nhưng cô lại cảm thấy eo bị xiết chặt, mạnh mẽ bóp chết suy nghĩ chạy trốn của cô.
“Anh đừng làm loạn!” - Đào Anh Thy vô cùng căng thẳng.
“Sao, sợ tôi sẽ dùng miệng của cô à? Hả?”
Lòng bàn tay Tư Hải Minh lướt qua đôi môi mềm mại của cô. Cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng vết chai trên lòng bàn tay này. Nguy hiểm đáng sợ.
Đôi môi đỏ bừng đang run rẩy.
“Nếu làm vậy thật thì sợ là ngày mai ngay cả cơm cũng không ăn được”
Đào Anh Thy cắn chặt răng, không lên tiếng.
“Đi ngủ sớm một chút” - Đôi môi mỏng của Tư Hải Minh kề sát vành tai cô, sau đó cơ thể đang ép lên người cô rút lui lại.
Cô nghe tiếng bước chân rời đi, thần kinh căng thẳng mới thả lỏng ra.
Cái đồ biến thái này!
Cô nhìn căn phòng để đồ chuẩn bị vì mình, bên trong còn có ngăn tủ chuyên để đồ lót. Cô mở ra thì thấy các loại đồ lót, vẻ mặt rất không được tự nhiên.
Thậm chí ngay cả điều này anh cũng biết.
Đối diện với sự chuẩn bị chu đáo như vậy, Đào Anh Thy không vui vẻ chút nào. Điều này nói lên cái gì?
Chứng minh rằng sau này số lần cô bị ép ở đây sẽ càng ngày càng nhiều hơn!
Đào Anh Thy tắm rửa xong, nằm trên giường lăn qua lộn lại, không ngủ được.
Bây giờ bụng cô không còn đau nữa. Quả nhiên thuốc của Hạ Khiết Mai rất hữu hiệu.
Nhưng trong đầu cô vẫn suy nghĩ chuyện xảy ra ở bệnh viện.
Xem ra cô vẫn phải ở đây hai ngày.
Cô không thể ra ngoài tìm Hạ Khiết Mai kịp, lại sợ đêm dài lắm mộng.
Nhưng cô không có số điện thoại của Hạ Khiết Mai.
Dây thần kinh nào đó trong đầu Đào Anh Thy động đậy. Cô không có nhưng trong di động của Tư Hải Minh có!
Nhưng phải làm thế nào mới lấy được di động của Tư Hải Minh chứ?
Nửa tiếng sau, Đào Anh Thy ra khỏi phòng thì thấy một nữ giúp việc, hỏi: “Anh Hải Minh đâu?”
“Ở trong phòng ạ”
Nếu anh ở trong phòng thì có phải cô có cơ hội nằm điện thoại trong tay không?
Đào Anh Thy nhớ ra gì đó, trở về phòng, đi ra ban công nhìn sang bên cạnh, suy nghĩ cẩn thận.
Phòng cô ở ngay sát vách phòng Tư Hải Minh. Hai cái ban công cách nhau cũng không xa, có chỗ để đạp chân lên.
Cô giẫm lên chỗ nối nhau rồi leo qua là được.
Đào Anh Thy nói là làm. Cô bò lên lan can nhìn xuống, thấy vẫn hơi cao.
Cô vịn chặt vách tường, kề sát vào góc tường từ từ bước qua, căng thẳng tới mức hơi thở cũng chậm lại.
Đến bên kia, cô nhẹ nhàng nhảy xuống, trái tim căng thẳng tới mức nhảy ra ngoài theo.
Cô không nghe thấy tiếng động bên trong mới bò về phía phòng ngủ Tư Hải Minh nhanh như mèo. Cô từng ở đây một đêm nên vẫn rất rõ ràng kết
cấu của nó.
Rèm che trên cửa sổ rộng bằng một mặt tường vẫn rũ xuống đến trên thảm trải sàn.
Như vậy có thể che lại bóng dáng Đào Anh Thy.
Cô bò tới cạnh cửa, đi vào trong tìm tòi bóng dáng Tư Hải Minh. Ngoài phòng khách và phòng ngủ đều không thấy bóng dáng anh. Không phải nói anh đang ở trong phòng à?
Đào Anh Thy thò nửa cái đầu vào, phát hiện đèn trong phòng tắm đang sáng. Thì ra Tư Hải Minh đang tắm.
Đây quả thật là một cơ hội vô cùng tốt!
Đào Anh Thy vẫn khom lưng, dùng cả tay chân bò vào.
Cô bò tới bên giường, đầu tiên là thò ra một cái đầu, lúc này cô như một sinh vật nhỏ có thêm hai cái tai dài trên đầu.
Đồng tử cô xoay vòng nhìn điện thoại đen thui đặt trên giường,
Đào Anh Thy không dám chậm trễ, lập tức với tay lấy điện thoại, sau đó trốn xuống cạnh giường kiểm tra. Không phải là có mật khẩu đấy chứ?
Đào Anh Thy nhấn ngón tay xuống, mở rồi?!
Tư Hải Minh vậy mà lại không cài mật khẩu. Anh quá tự tin vào chính mình! Cảm thấy không ai dám động đến điện thoại của ông vua quyền thế anh phải không!!
Như vậy càng tốt!
Đỡ phải khiến cô tay không mà về.
Đào Anh Thy vội vàng mở danh bạ điện thoại, tìm số Hạ Khiết Mai.
Cô tìm được không khó khăn chút nào. Số Hạ Khiết Mai thình lình đập vào mắt. Đào Anh Thy vội vã ghi nhớ bắng trí nhớ của mình.
Cô nhớ xong thì định trả điện thoại lại chỗ cũ, ngón tay dừng lại, thấy một cái ghi chú Thy.
Hết chương 216.