Môi mỏng của Tư Hải Minh chạm vào cổ cô, như thú dữ liếm láp vết thương, đầu lưỡi mềm mại khiến Đào Anh Thy run rẩy.
Dường như bất cứ lúc nào Tư Hải Minh cũng có thể nhe răng nanh, hung hăng cắn lên.
Cực kỳ nguy hiểm.
“Đừng nhúc nhích” - Giọng nói của Tư Hải Minh không nặng không nhẹ, lại mang theo mệnh lệnh khó cãi.
Cả người Đào Anh Thy căng thẳng, cho dù thế nào cũng không ngăn được run rẩy.
Cô ngước cổ, đường cong đẹp đẽ dâng lên, nhắm mắt lại, khẽ thở dốc, một bên tay nắm chặt cánh tay của Tư Hải Minh, tiếp nhận sự trấn an của anh.
Qua hai ba phút, động tác mới dừng lại.
Đào Anh Thy cúi đầu, run lên, cảm giác nóng hổi trên cổ.
Gương mặt góc cạnh của Tư Hải Minh gần trong gang tấc, gần như dán vào mặt cô, hô hấp nặng nề phả lên da thịt non mềm, cảm giác cả người đều nóng lên.
Cô lại tới bệnh viện, người tiếp đón vẫn là Hạ Khiết Mai.
Đào Anh Thy nắm đó để Hạ Khiết Mai kiểm tra vùng cổ, Tư Hải Minh thì vẫn mang theo sắc mặt lạnh lùng ngồi đó giám sát.
Lúc Đào Anh Thy nhìn Hạ Khiết Mai, sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng Hạ Khiết Mai không dám làm lơ mệnh lệnh của Tư Hải Minh, vội vàng kiểm tra cho cô.
“Nói 'a' đi” - Hạ Khiết Mai cầm đèn pin soi vào cổ họng của Đào Anh Thy.
“A”
Hạ Khiết Mai tắt đèn pin, nói: “Ngoại trừ vết bầm trên cổ, không có vết thương ở cổ họng. Hai ngày sau vết đau sẽ biến mất, không cần dùng thuốc”
Đào Anh Thy ngồi dậy nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì”
Đào Anh Thy hỏi: “Nếu tôi có vấn đề gì, có thể lại tìm cô không?”
Hạ Khiết Mai không ngờ cô sẽ hỏi điều này, nhìn Tư Hải Minh có chút do dự, dù sao thì thân phận của Đào Anh Thy cũng có chút nhạy cảm.
“Hỏi tôi là được” - Tư Hải Minh ngang ngược nói.
Đào Anh Thy mím môi không nói gì
Hỏi anh? Anh là bác sĩ à? Tại sao phải thông qua anh chứ? Cơ thể tôi mà không thoải mái cũng phải cho anh biết?
Chưa từng thấy người nào bá đạo như vậy!
Không biết còn tưởng anh là viện trưởng chứ!
Đào Anh Thy xoay người bỏ đi.
Hạ Khiết Mai sửng sốt, dám có thái độ này trước mặt Tư Hải Minh? Cô ấy lại nhìn biểu cảm của Tư Hải Minh, thế mà không có chút tức giận nào.
Đúng là ly kỳ.
Đào Anh Thy ngồi xe của Tư Hải Minh đến ngoài cửa chung cư.
Cô không nói gì, cô muốn xuống xe.
Cổ tay liền bị tóm lấy, kéo lại, bàn tay lớn nắm chặt lấy cô, như xích sắt không gì phá nổi.
Đào Anh Thy đè nén sự bối rối trong lòng, nhìn về phía anh: “Sao vậy?”
Đôi mắt sắc bén âm trầm của Tư Hải Minh nhìn về phía cổ cô: “Không có gì”
Nói xong thì buông cô ra.
Đào Anh Thy cụp mặt, nhảy xuống xe đi vào khu chung cư rất khó hiểu đối với hành vi của Tư Hải Minh.
Vừa rồi anh ấy muốn làm gì?
Còn tưởng rằng anh định đòi hỏi cái gì, không ngờ lại buông cô ra.
Được rồi, dù sao cũng không đoán được suy nghĩ của cái người cảm xúc thất thường này.
Cho dù không quay đầu lại, Đào Anh Thy cũng biết Rolls-Royce vẫn còn ẩn núp trong bóng đêm.
Tư Hải Minh ngồi dựa vào ghế, ánh mắt sắc bén âm trầm nhìn về dáng người đã đi xa, cho đến khi không thấy nữa mới thu lại ánh mắt.
Đào Anh Thy trở về nhà, đi vào phòng trước, sáu đứa nhỏ không ở đây.
Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng dì Hà, dì Hà đang ngủ cùng sáu đứa.
Cô lặng lẽ đóng cửa lại, sau đó trở về phòng mình.
Không lên giường mà cầm quần áo đi tắm.
Đứng trước gương, Đào Anh Thy thấy được dấu tay in lên cổ.
Nhìn rất dọa người.
Nói là không sao, nhưng Tư Hải Minh vẫn đưa cô tới bệnh viện, mấy việc nhỏ thế này, còn cả lần trước cô bị đánh sưng mặt, anh đều cẩn thận xử lý như vậy.
Hết chương 200.