Tư Hải Minh đứng dậy: “Đi chơi golf với tôi”
“Chơi golf? Tôi không biết chơi!”
Ngoài miệng nói thế, nhưng Đào Anh Thy vẫn không dám làm trái, đứng dậy đặt áo vest xuống ghế rồi đi theo anh.
Nhân viên bên cạnh đưa đôi găng tay cho cô, rồi gậy chơi golf và quả bóng.
Đào Anh Thy đeo đôi găng tay màu trắng vào, cầm gậy golf đứng trước quả bóng.
Cả đời này của cô chưa từng có hoạt động giải trí nào nhàn nhã như vậy!
Hơn nữa Tư Hải Minh đang đứng bên cạnh nhìn
cô chằm chằm, khiến cho cô càng căng thẳng hơn.
Cô nhớ lại tư thế chơi golf của Tư hải Minh, sau đó đánh mạnh vào quả bóng.
Đánh vào đất, đất hụt bóng, quả bóng vẫn nằm yên không nhúc nhích.
Đào Anh Thy sững sờ, sau đó đỏ mặt.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô chơi golf, có sai lầm cũng là chuyện bình thường!
Đào Anh Thy đã xem Tư Hải Minh đánh golf nhiều lần, hơn nữa lần nào anh cũng đánh bóng vào lỗ.
Người này toàn năng đến vậy à?
Dường như không có một điểm yếu nào.
Bàn tay cô nắm chặt gậy đánh golf, vai ổn định, mắt nhìn thẳng vào quả bóng, sau đó vung gậy lên đánh mạnh một cái, quả bóng lập tức bay ra ngoài, rơi vào lỗ.
Tư Hải Minh đứng bên cạnh có chút bất ngờ, ánh mắt sâu thẳm nhìn Đào Anh Thy đang vui vẻ.
Đào Anh Thy không ngờ mình lại đánh tốt thế, cô không dám tin: “Tôi có thiên phú chơi golf đúng không?”
Nhân viên bên cạnh lại đặt xuống một quả bóng trắng.
Đào Anh Thy thầm nghĩ, còn phải đánh tiếp nữa à?
“Ngài Hải Minh, tôi...” - Đào Anh Thy vừa định nói cô phải về rồi, thì thấy Từ Lập Thành đang vội vã bước đến.
Dưới ánh mặt trời, gương mặt ông ta có hơi tái nhợt, dường như bị đả kích.
“Ngài Hải Minh, tôi.. Xin ngài bỏ qua cho nhà họ Từ!” - Từ Lập Thành luống cuống cần xin.
Đào Anh Thy bất ngờ, nhà họ Từ có chuyện gì? Tư Hải Minh đã làm gì nhà họ Từ?
Cô nhìn sang Tư Hải Minh, nhưng giọng nói anh lạnh đến mức không có tình người: “Không thấy tôi đang bận?”
“Ngài Hải Minh, tôi quá vội vàng nên mới đến đây cầu xin ngài! Xin ngài tha cho nhà họ Từ một con đường sống! Nếu nhà họ Từ có làm gì động chạm đến ngài Hải Minh, tôi cam đoan sẽ sửa chữa thật tốt!”
Sự hoảng hốt khiến cho giọng nói của Từ Lập Thành lộn xộn: “Là chuyện hợp tác với nhà họ Tư phải không? Thế nhưng nhà họ Từ và nhà họ Tư đã hợp tác từ xưa, tại sao đến hôm nạy lại thu mua sản nghiệp nhà họ Từ? Xin ngài Hải Minh nói rõ!”
Tư Hải Minh không nói gì, vệ sĩ bên cạnh bước đến: “Xin mời!”
Dường như Từ Lập Thành còn muốn nói gì đó, thế nhưng vệ sĩ quá hung ác, ông ta sợ rằng mình không cầu xin được ngài Hải Minh, trái lại còn chọc giận hắn, vậy mọi chuyện càng tệ hơn.
Ông ta xoay người bước ra phía ngoài, định chờ ngài Hải Minh hết bận rồi mới hỏi.
Chờ đợi chắc chắn sẽ càng lo lắng, thế nhưng không còn cách nào khác.
“Tiếp tục” - Giọng nói trầm thấp, nguy hiểm của Tư Hải Minh vang lên.
Đào Anh Thy hỏi: “Chuyện anh thu mua sản nghiệp nhà họ Từ được anh quyết định một giờ trước à? Là vì Từ Hạo Bân sao?”
“Cô muốn xin tha cho hắn?” - Tư Hải Minh nhàn nhạt hỏi lại.
Đào Anh Thy vừa nghe xong đã chắc chắn được suy đoán của mình.
Thật sự Tư Hải Minh đã phát điên đến nỗi ra tay với nhà họ Từ, ngay cả một cảnh cáo cũng không có đã thẳng tay thu mua sản nghiệp nhà người ta, khiến họ không kịp ứng phó.
Chắc chắn Từ Lập Thành đã nhận được thông báo, nếu không sao ông ta lại hoảng hốt như vậy? Chỉ một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, làm việc cũng quá nhanh rồi!
Vì thế, lúc trên xe Tư Hải Minh nói kẻ xui xẻo kia chính là nhà họ Từ, đúng là tàn nhẫn.
“Tôi không xin tha cho anh ta, tôi chỉ cảm thấy nếu anh làm vậy có độc ác quá không? Vừa rồi tôi cũng nói tôi không hề quen biết anh ta”
Đối với cô mà nói, Từ Hạo Bân chỉ là một người qua đường, cuối cùng tại sao lại chạm vào váy ngược của Tư Hải Minh được?
Gương mặt Từ Hải Minh không có chút cảm xúc, anh áp sát vào Đào Anh Thy.
Thân thế Đào Anh Thy căng cứng theo bản năng, đến khi bóng đen kia hoàn toàn bao phủ lấy cô, cô đã cảm thấy có chút khó thở.
Hết chương 176.
—————————————————-
Lynk nèe
🎃🤨🤧
End
Bão 11/20
Mọi người đẩy like giúp em đee truyện lọt top nha.