“Tôi không nói gì cả..” - Đào Anh Thy nói.
Sợ anh làm thật.
Mặc dù sáu đứa nhỏ có thể ở nhà của dì Hà, nhưng Tư Hải Minh ở lại đây càng lâu, khả năng bị phát hiện càng lớn.
Trong lòng cho dù có vội thế nào cũng không dám đi chọc giận anh.
“Ngoan ngoãn một chút, biết chưa?”-Giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh vang lên.
Đào Anh Thy cụp mắt xuống: “Biết…”
Tư Hải Minh thấy cô nghe lời thì buông cô ra, bắt đầu xem xét phòng ở của cô.
Đào Anh Thy bất động, cũng không dám nói chuyện, toàn bộ dây thần kinh
trong cơ thế đều trong trạng thái căng cứng, thật giống như Tư Hải Minh có thể nhìn thấy đồ để trong tủ tùy thời tùy chỗ vậy.
Ngay lúc cô đang lo lắng, đột nhiên thấy được bình sữa lộ ra dưới một góc chăn.
Trời ạ! Nhất định là sáu đứa nhỏ làm!
Nếu như bị Tư Hải Minh nhìn thấy, cô biết giải thích thế nào?
Đúng lúc Tư Hải Minh quay người lại chuẩn bị nhìn về phía thảm Tatami..
“A..” Đào Anh Thy kêu lên, Tư Hải Minh nhìn qua, cô liền nói: “Vừa rồi trên mặt có hơi ngứa, tôi đưa tay lên gãy, mà quên mất mặt đang sưng.”
Tư Hải Minh trầm mặt đi tới, xem xét mặt của cô, trên mặt thêm một vệt đỏ, là vết móng tay cào.
Đào Anh Thy có hơi sợ hãi nhìn tới ánh mắt hung ác của Tư Hải Minh, không hiểu lắm: “Đây là mặt của tôi…”
Môi mỏng của anh dán vào bên tai cô, khàn khàn nói: “Cô, chỉ có tôi mới có thể làm bị thương, rõ chưa?”
Đào Anh Thy vì lời nói quá bá đạo của anh mà run lên, nhịp tim bất ổn, trả lời lại: “Rõ rồi”
Tư Hải Minh liếc mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn vào một bên mặt của Đào Anh Thy bất giác tối sầm lại, môi mỏng lướt qua, cọ xát vào làn da mềm mại, mẫn cảm bên tai cô.
Cơ thể của Đào Anh Thy rõ ràng run lên, lập tức trở nên căng thẳng.
“Cô rất nhạy cảm”
Đào Anh Thy chịu đựng không nhúc nhích, cô biết nếu như mình phản kháng, vậy thì chỉ càng tăng thêm lòng chiếm hữu trong lòng Tư Hải Minh, đồng thời không thể ngăn lại được chuyện xảy ra tiếp theo.
Khẽ liếc mắt nhìn bình sữa lộ ra ngoài chăn kia, chỉ hận bình sữa đó không lập tức biến mất tại chỗ.
Cô rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, phản kháng không được, mà không phản kháng thì vẫn nguy hiểm như cũ.
Cuối cùng lựa chọn bị Tư Hải Minh đè cô lên ván cửa muốn làm gì thì làm.
Tai bỗng nhiên bị cắn…
“Ưm..” - Cả người Đào Anh Thy run lên, nhắm mắt lại, cố găng kháng cự lại sự phản ứng chân thật của cơ thể.
Đây chính là điều mà cô không thể khống chế, trừ phi cô không có cảm giác giống như người chết.
Tư Hải Minh hôn lên tai cô, giọng nói khàn khàn: “Tới đây”
Đào Anh Thy còn chưa rõ, đột nhiên thấy trời đất quay cuồng, người bị ép ngã về phía giường, theo sau là bóng đen mang theo tính xâm lược của Tư Hải Minh.
Hô hấp của Đào Anh Thy trở nên bất ổn, nhìn nguy hiểm phía trên.
Trái tim bị dọa đến suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trời ạ! Hướng này anh rất dễ nhìn thấy bình sữa!
Đào Anh Thy chủ động đưa tay ôm cổ Tư Hải Minh, xoay người một cái.
Mà Tư Hải Minh thuận thế ngã xuống.
Tư thế thay đổi, Đào Anh Thy ở phía trên.
“Cô thích ở bên trên à?” - Tư Hải Minh nhíu mày, đôi mắt như vực đen sâu thẳm, phảng phất như lúc nào cũng có thể nuốt chửng cô.
Đào Anh Thy vô ý liếc mắt đến cạnh chăn, bình sữa lại lộ ra một chút, trái tim cô đập nhanh như muốn bay ra ngoài.
Phải nghĩ cách giấu đi!
Đào Anh Thy nhanh trí, nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của Tư Hải Minh, nhắm mắt lại, cúi người xuống, môi chạm môi.
Tư Hải Minh vòng tay ra chế trụ sau gáy cô, làm nụ hôn càng thêm sâu.
“Ưm…” - Lông mi dài của Đào Anh Thy theo đó mà run lên, cảm thấy như không thể thở, dường như bị Tư Hải Minh nuốt chứng toàn bộ.
Vài giây sau, một tay của Đào Anh Thy lặng lẽ tới gần chăn, nắm lấy một góc giật về bên cạnh một chút, phủ lên bình sữa, sau đó lại đẩy chăn ra xa.
Hết chương 164.
—————————————————