Không phải chứ? Tư Viễn Hằng chắc chắn là sẽ không gọi điện thoại đến đâu. Anh ta mà gọi cho cô thì đừng nghĩ đến việc cô có thể xuống xe.
“Không có đâu, tôi không liên quan gì đến cậu Viễn Hằng hết”
“Đợi thì sẽ biết ngay thôi” - Giọng nói của Tư Hải Minh không chút âm điệu nhưng từng chữ mà anh nói ra đều khiển Đào Anh Thy sợ hãi.
Thế nên Tư Hải Minh muốn chờ như thế chỉ để đợi cuộc gọi điện thoại từ Tư Viễn Hằng ư?
Cô không dám đánh cược, bởi vì Tư Viễn Hằng đã tận mắt nhìn thấy cô lên xe, ai mà biết được anh ta sẽ điên tiết mà gọi cho cô hay không?
“Trò này không vui chút nào, làm sao anh ta có thể gọi điện thoại cho tôi được chứ? Anh ta đi đón Tần Diễm My mà. Tôi cảm thấy buồn ngủ lảm rồi, tôi về đây….A…”
Tư Hải Minh chẳng những không buông tay ra, ngược lại còn dùng sức siết chặt hơn nữa. Đào Anh Thy nện vào ngực anh, mối nguy hiểm đột nhiên dâng cao.
“Tôi cho phép cô về sao?” - Đôi mắt đen láy của Tư Hải Minh ánh lên sự lạnh lùng.
“Nhưng anh sẽ đợi đến bao giờ? Làm sao mà Tư Viễn Hằng có thể gọi điện thoại cho tôi được chứ? Bạn gái anh ta là Tần Diễm My kia mà. Nếu anh ta thực sự quan tâm đến tôi như vậy thì ngay từ đầu sao có thể phản bội tôi? Trong lòng anh ta, tôi chỉ đơn giản là…”
Đào Anh Thy còn chưa nói xong thì điện thoại di động của cô đã vang lên, cơ thể cô đột nhiên co thắt lại.
Chẳng lẽ Tư Hải Minh nói trúng rồi sao? Thật sự là Tư Viễn Hằng đã gọi đến ư?
Sự hoảng loạn chiếm lấy toàn bộ trí não của cô, cô cũng không biết phải phản ứng như thế nào.
Điều nguy hiểm hơn nữa chính là nhiệt độ trong xe đột nhiên hạ xuống,
“Không bắt máy à?” Giọng nói trầm lắng của Tư Hải Minh vang lên một cách đáng sợ.
Đào Anh Thy không dám bắt máy, thế nhưng làm sao lại không dám bắt máy trước mặt Tư Hải Minh được?
“Anh… Anh buông tôi ra trước đi..”-Đào Anh Thy nghĩ, cũng không thể nghe điện thoại trong khi bị anh giữ chặt lấy mà.
“Cứ như thế mà nhận lấy, dùng chế độ cuộc gọi rảnh tay”
Còn sử dụng chế độ rảnh tay nữa sao…
Đào Anh Thy cảm thấy mình chết chắc rồi.
Cho dù Tư Viên Hằng không nói gì thì việc anh ta gọi điện thoại đến cũng đã là một tội ác. Còn nếu anh ta nói thêm chuyện gì nữa thì nhất định tối nay cô sẽ không thể trốn thoát.
Đào Anh Thy lấy điện thoại di động ra với vẻ run sợ và phù hộ rằng cuộc gọi đến không phải là từ Tư Viễn Hằng, đây là cơ hội sống sót duy nhất của cô đấy, nhất định đừng là anh ta.
Khi nhìn rõ màn hình cuộc gọi, hai mắt cô ngẩn ngơ, sau đó trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đưa điện thoại di động cho Tư Hải Minh xem: “Là chị Tần
Diễm My gọi đến, anh nhìn xem”
Vẻ mặt Tư Hải Minh nghiêm nghị khó lường, đôi môi mỏng không nhúc nhích.
“Tôi nói chuyện điện thoại một chút..”
Đào Anh Thy bắt máy trước mặt Tư Hải Minh, thậm chí còn bật chế độ rảnh tay, việc Tư Hải Minh đã ra lệnh thì sao cô
dám không làm theo được. Hơn nữa không phải là anh khăng khăng muốn chứng minh hay sao? Cô để anh nghe rõ cuộc trò chuyện.
“Chị Tân Diễm My..”
“Em tan làm rồi à? Em về lúc mấy giờ thế?”
“Em mới về hơn nửa tiếng trước, có chuyện gì vậy chị?”
“Chị vừa quay xong cảnh đêm nên muốn đến đài truyền hình để gặp em, tiện thể cùng nhau ăn tối. Bằng không thì như vậy đi, chị sẽ lái xe đến nhà em ngay bây giờ rồi chúng ta cùng nhau đi ăn tối? Đừng lo lắng, chị sẽ phụ trách việc đưa đón em” - Tần Diễm My nhanh nhảu nói.
Đào Anh Thy đáp: “Không tiện đâu ạ, cũng đã muộn rồi. Ngày mai em còn phải dậy sớm đi làm, hay là để lần sau em mời chị nhé!”
“Ðược, cũng không hoàn toàn là chị muốn ăn, chỉ là gần đây có chút bực bội, có lẽ là vì “bà dì” sắp tới rồi. Nếu tính ngày thì e rằng lại đến sớm, có lẽ là vì chị đã chịu nhiều áp lực. “Bà dì” của em ổn định chứ?”
Tự nhiên Tần Diễm My thay đối chủ đề, bắt đầu nhắc đến chuyện phụ nữ với Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy vội vàng che điện thoại lại rồi nhìn về phía Tư Hải Minh: “Anh còn muốn nghe sao?”
Đôi mắt Tư Hải Minh sắc bén như diều hâu kèm theo sự hờ hững.
“Vậy tôi xuống xe trước đây” - Đào Anh Thy nói xong, bước xuống xe với thần kinh căng thẳng.
Vừa xuống xe, cô đã hướng đến khu chung cư ngay lập tức, vừa đi vừa nói chuyện với Tần Diễm My: “‘Khá ổn định ạ, không đến sớm cũng không đến muộn”
“Tuổi trẻ quả thực là tốt quá mà..” - Tần Diễm My thở dài.
“Chị Diễm My cũng còn rất trẻ mà. Rối loạn kinh nguyệt liên quan rất nhiều đến tâm trạng. Chỉ cần chị điều chỉnh lại thì sẽ không có vấn đề gì đâu?”-Đào
Anh Thy nói.
Hết chương 155.
—————————————————
Lynk nèe
☠️🤤😪
End