Sau đó xem camera giám sát, phát hiện ở một góc tường có một lỗ hổng, bảy đứa bé chui qua, sau đó không trở về nữa.
Đào Anh Thy đói đến nỗi tinh thần không rõ ràng nữa rồi.
Cả ngày cô chỉ uống nước lọc, không có một chút dinh dưỡng nào.
Cả người ngã xuống giường, không nhúc nhích.
Cô mở mắt ra, bên trong tràn ngập vẻ suy yếu, nhìn cái gì cũng mờ mờ. Cô tuyệt vọng nghĩ, chẳng lẽ mình sắp chết?
Tư Hải Minh nói sẽ không để cho cô chết, có thật không? Cô nghi ngờ lắm.
Cô không thể chết, cô còn có sáu đứa nhỏ cần chăm, sao có thể vứt bỏ bọn chúng chứ.
Dường như nghe được tiếng người bước vào, rất nhỏ, nhưng lại cảm thấy bầu không khí tràn ngập nguy hiểm.
Đào Anh Thy bị đói nên phản ứng cũng chậm chạp, mặc dù biết là có người tới, nhưng cũng không còn sức làm gì.
Tư Hải Minh đứng lặng ở mép giường, mắt đen âm trầm mà sắc bén nhìn người đang thoi thóp kia.
Đào Anh Thy thờ ơ nhắm mặt, còn có điều gì kinh khủng hơn bây giờ nữa sao?
Sau đó có người đỡ cô dậy, trước mặt có cô giúp việc đút cho cô uống.
Đào Anh Thy tưởng lại là nước lọc, thìa đụng đến bên môi, cô đều không mở ra.
Chỉ là nước lọc thôi, cần gì phải hầu hạ cô như vậy?
Không biết còn tưởng là của ngon vật lạ gì, hoặc cô là một nhân vật quan trọng tầm cỡ.
Đúng rồi, được thích và bị ghét đều là người quan trọng…
“Ra ngoài” - Giọng nói trầm thấp mang tính uy hiếp của Tư Hải Minh vang lên, người hầu buông Đào Anh Thy, đi ra ngoài.
Tử Hải Minh ngồi xuống mép giường, liếc mắt nhìn gương mặt tái nhợt của Đào Anh Thy, bưng bát qua, nhấp một ngụm cháo dinh dưỡng, nâng cằm cô lên, môi mỏng phủ xuống…
Đôi lông mi dài của Đào Anh hoảng hốt run lên, hành động tùy ý xâm chiếm thế này khiến cô nhíu mày trong vô thức, dù vậy thì cô yếu đến nỗi không có cách nào giẫy dụa rồi.
Bộ dạng cô như vậy rồi còn không chịu buông tha?
Nhưng cô lại kinh ngạc ngay sau đó, cháo dinh dưỡng ngon lành theo nụ hôn sâu chảy vào, thấm vào khoang miệng, trôi xuống thực quản, lại vào trong dạ dày, cơn đói nháy mắt giảm đi.
Từ lần đầu tiên, sau đó đến lần thứ hai, thứ ba, cảm giác đói bụng dần dần biến mất, dạ dày lại căng tràn, hơi thở hòa vào nhau, lộ ra tính xâm lược.
Đào Anh Thy có được chút sức lực rồi, đôi mắt mở to chạm vào con ngươi đen u ám kia, khiến trái tim cô run rẩy.
Anh lại dùng cách này để đút đồ ăn cho cô?
Cô không thể nhìn ra dụng ý thật trong con ngươi sâu không thấy đáy của anh.
Đào Anh Thy không dám động, cụp mắt xuống, tinh thần bất ổn, môi lưỡi đều run lên, sắc mặt tái nhợt điểm chút đỏ hồng.
Đầu lưỡi thô bạo, lúc nào cũng có khả năng nuốt chửng cô.
Cho dù là dùng cách này cho ăn cũng lộ ra vẻ ngang ngược bá đạo đến tột cùng của người đàn ông này.
Trong giây lát, môi lưỡi tách ra, gương mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lùng của Tư Hải Minh gần trong gang tấc, anh vươn tay nắm lấy cằm của cô, giọng nói khàn khàn: “Còn trốn không?”
Đào Anh Thy muốn lắc đầu, nhưng nhớ ra là cằm đang bị nắm, liền nói: “… Không…”
Giọng nói yếu ớt, khiến cho cô trở nên dịu dàng ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn chăm chú vào cô, tay nắm cằm cô lại dùng lực, cảm giác thô ráp của lòng bàn tay càng trở nên rõ ràng.
Đào Anh Thy cụp mắt xuống, bầu không khí khiến cô sợ hãi, không dám nhìn đến sắc mặt của Tư Hải Minh.
Nhưng nếu bầu không khí này không bị phá vỡ thì phần nguy hiểm sẽ ngày càng tăng.
“Vậy bây giờ tôi có thể trở về không?” - Đào Anh Thy mở lời trước. .
Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung
“Không cho phép.”- Tư Hải Minh mạnh mẽ nói, không có một tia thương lượng nào.
“Vì sao chứ?” - Đào Anh Thy không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén khiến người ta hoảng kia.
Tư Hải Minh nhắm mặt lại, giọng nói mang theo vẻ nguy hiểm: “Còn hỏi một câu nữa, tôi sẽ khiến cho cô phải nằm trên giường một tháng”
“...” - Cả người Đào Anh Thy căng cứng nhìn anh.
Tư Hải Minh lạnh nhạt thu lại ánh mắt, buông cô ra, đứng dậy, quay người rời khỏi phòng.
Hết chương 104.
—————————————————
Lynk nèe
🦅🐷🐭
End