Chương 838: Nhận lỗi
Tư Hải Minh nhẹ nhàng bế Đào Anh Thy đặt lên giường, anh ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, cảm giác khó chịu âm ỉ và đau đớn khiến anh chau mày nhắm mãi…
Khi Đào Anh Thy tỉnh lại, thấy mình nằm trong vòng tay của Tư Hải Minh, phản ứng đầu tiên là ngôi dậy, tránh xa anh ta, tựa mình vào bệ cửa: “Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!”
“Tôi sẽ không đi.
Đào Anh Thy nhìn bâu trời xanh ngát bên ngoài.
Đã một đêm trôi qua kể từ lúc ở trong khách sạn, rồi đưa Tư Viễn Hằng vào bệnh viện, cho đến bây giờ.
Một đêm thật bình thường, nhưng lại chẳng có ai biết một người nào đó đã trải qua đau đớn như thế nào, mất mát như thế nào …
“Tư Hải Minh, con để lại cho anh, tôi không cần nữa, anh muốn đưa chúng sang nước ngoài cũng được, không cho tôi gặp chúng cũng được, tôi sẽ không cầu xin anh câu nào nữa, tôi chỉ có một yêu cầu, hãy để tôi đi” Đào Anh Thy nhìn ra bên ngoài, nói một cách tuyệt vọng.
Tư Hải Minh âm thầm nhẫn nhịn từng cơn khó chịu trong lòng, sắc mặt lạnh lùng, khàn giọng nói: “Tôi đã nói, sẽ không để em phải đi! Mãi mãi cũng không thể!!”
Đào Anh Thy quay mặt lại nhìn anh, ánh mắt đẫm lệ: “Tại sao anh phải làm như vậy với tôi? Tôi đã giao những đứa nhỏ cho anh rồi, anh còn muốn gì nữa? Mạng sống của tôi sao? Tư Hải Minh, sẽ có một ngày, tôi nhất định sẽ rời khỏi anh… “
“Không, mãi mãi em cũng sẽ không có cơ hội làm như thế!” Tư Hải Minh đè nén hơi thở nặng nề của mình, ánh mắt chăm chăm nhìn cô.
Đào Anh Thy nhìn Tư Hải Minh trông chẳng khác gì một tên ác ma, trái tim cô sớm đã vỡ ra từng mảnh rồi! Đau đến mức nước mắt cứ chảy mãi không ngừng!
Nếu đã không chịu buông, thế tại sao còn giết Tư Viên Hằng? Tư Hải Minh ngoại trừ mạng sống của cô ra, anh còn quan tâm điều gì nữa chứ?
Đối với anh mà nói, mọi đau đớn mà cô chịu đựng đều nhỏ bé đến mức chẳng đáng phải bận tâm…
Đào Anh Thy buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, không sao, không thả là chuyện của anh, dẫu sao cô nhất định cũng phải rời đi, rời xa cái người đàn ông đáng sợ đó!
“Ngài Hải Minh…” Bên ngoài vang lên tiếng của Chương Vĩ.
“Nói!” Tư Hải Minh trầm giọng nói.
Chương Vĩ đứng bên ngoài do dự một hồi.
Đào Anh Thy dường như cảm nhận được điều gì đó, lập tức bò tới mép giường nhảy xuống đất, cô bước chân trần ra khỏi phòng, đi đến trước mặt Chương Vĩ, hơi thở gấp gáp, hỏi: “Anh muốn nói gì?”
Chương Vĩ nhìn ra phía sau, Tư Hải Minh mang đến một tôi dép, đặt dưới chân Đào Anh Thy: “Mang vào đi.”
Đào Anh Thy như mặc kệ lời của anh, tiếp tục hỏi Chương Vĩ: “Không phải anh tra được gì rồi chứ? Rốt cuộc là ai!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!