Chương 732
Dù sao thì điều hai người muốn nói, không có người thứ ba biết.
Mỗi một hành động của cô Tư Hải Minh đều biết rõ như lòng bàn tay, không sao cả.
Thật ra là nếu dùng chuyện sảy thai để đối phó với Đào Hải Trạch rất dễ, chỉ cần một mệnh lệnh của Tư Hải Minh thì Đào Hải Trạch sẽ xong đời.
Chỉ là tại sao cô không muốn Tư Hải Minh nhúng tay vào? Đây là chuyện của cô, không cần một người đàn ông chỉ muốn đùa giỡn cơ thể của cô nhưng tay vào.
Bất cứ thứ gì của Tư Hải Minh cô cũng không cần.
Ánh mắt Đào Anh Thy rơi vào đồng hồ đeo tay, cô càng nhìn càng thấy nực cười.
Cô tức giận tháo ra, nhét vào trong ngăn kéo đóng cửa lại.
Chỉ là một động tác đơn giản nhưng lại làm cho hơi thở của cô bất ổn.
Cứ như là một hành động vô cùng tốn sức.
Mà hành động này của Đào Anh Thy đã lọt vào mắt của Tư Hải Minh qua camera, sắc mặt anh trầm xuống, ánh mắt sắc bén.
Ai cho phép cô tháo xuống?
Đào Anh Thy ngồi trong phòng khách ngẩn người nửa tiếng, bỗng có tiếng đập cửa vang lên.
Cô đứng dậy đi mở cửa.
Sau khi mở cửa, không chỉ thấy Đào Hải Trạch đứng cửa mà còn thấy người làm nữ đang đứng từ cửa sổ nhà bên kia nhìn chằm chằm.
“Vào đi.” Đào Anh Thy làm như không nhìn thấy. Sau khi Đào Hải Trạch đi vào, Đào Anh Thy đóng cửa lại.
“Lần đầu tiên đến đây đúng không?” Đào Anh Thy hỏi.
“Đây là nhà của dì Hà, cũng là chỗ tôi ở.”
Sau khi cô ngồi xuống thì nhận ra Đào Hải Trạch vẫn đang đứng, thậm chí là nhìn cô với ánh mắt lạ thường. “Sợ sao?”
Đào Hải Trạch đi tới ngồi xuống: “Có gì mà ba phải sợ?”
“Cũng đúng, làm chuyện xấu nhiều rồi nên cũng đã quen rồi.” Đào Anh Thy châm chọc nói.
“Rốt cuộc con tìm ba là có chuyện gì?” Đào Hải Trạch hỏi.
“Ông không phải là con trai ruột của bà nội, chuyện này tôi không muốn nhắc đến, tôi chỉ muốn biết sao lại có tôi? Chắc chắn là ông biết, chỉ là không muốn nói mà thôi.”
“Ai nói với con ba không phải là con trai của bà ấy?”
Đào Anh Thy lặng yên nhìn ông ta: “Có phải là ông cảm thấy là chỉ cần ông không phủ nhận thì tôi sẽ mãi nể tình ông là con trai của bà nội mà tha cho ông không?”
“Ba là con trai của bà ấy.”
Trong lòng Đào Anh Thy đã sớm kết luận là ông ta không phải nên cũng không hỏi lại vấn đề này: “Tôi là ai? Ông biết chuyện gì thì nói hết cho tôi, tôi sẽ cho ông thứ ông muốn.”
“Khu đất tây nam mà con còn không có năng lực giúp ba lấy được, bây giờ có khi cả chi nhánh công ty cũng mất. Đào Hải Trạch khích tướng.