Chương 507: Cùng Tư Hải Minh ăn mỳ tôm
A!” Đào Anh Thy không có chút cảnh giác nào, cô hơi run lên, căng thẳng, bất an vô cùng.
Tư Hải Minh sẽ không lại dùng cách thức kia để tra tấn cô nữa đấy chứ! Khí oxi xung quanh lập tức thiếu hụt, khi cô cảm thấy sắp bị nụ hôn sâu như muốn ăn thịt người này làm cho ngạt thở đến chết thì Tư Hải Minh mới hạ thủ lưu tình, buông lỏng cô ra, anh đứng cách cô tưởng chừng như chỉ một mili mét, bốn cánh môi có thể dính lại vào nhau bất cứ lúc nào.
Hơi thở dày đặc, đan cài vào nhau.
Đào Anh Thy nhắm mắt lại, não bị thiếu khí nên cứ vang lên những tiếng oang oang, khiến cô tham lam muốn nạp thêm không khí tươi mới hơn.
Cảm giác giống như cô vừa được cứu ra khỏi không gian không có không khí, được sinh ra một lần nữa vậy! Khi ý thức của cô bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, cô đứng dậy khỏi lòng Tư Hải Minh, kéo dãn khoảng cách với anh.
Cô nhìn anh với ánh mắt đề phòng, hỏi: “Anh… anh tới nơi này rốt cuộc muốn làm gì?”
Tư Hải Minh liếc nhìn cô, anh quay người, ngôi xuống ghế sofa, giọng nói khàn khàn giống như bị một thứ gì đó bào mòn: “Ăn cơm”
Đào Anh Thy không hiểu, tới đây ăn cơm? Nhìn vẻ mặt Tư Hải Minh trở nên bình thường kia, cô liên hỏi: “Anh gọi đồ giao đến đây?” “Không phải” “Vậy anh kêu người ở bên dưới mua cho anh? Nếu không thì… tôi đặt cho anh?” Đào Anh Thy hỏi.
Con ngươi đen sẫm của Tư Hải Minh nghi hoặc nhìn cô, ánh mắt ấy sâu không thấy đáy: “Trước kia không phải em từng nấu cơm cho bọn trẻ hay sao?”
“…. Anh muốn tôi nấu cho anh ăn?” Đào Anh Thy không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
“Có vấn đề gì sao?” “Không có gì hết, tôi sợ anh không ăn nổi đồ tôi nấu thôi. Anh đợi chút. Đào Anh Thy quay người đi vào nhà bếp.
Chỗ này của cô thì có thứ gì ngon cơ chứ? Chẳng nhẽ Tư Hải Minh chán ăn mấy món sơn hào hải vị rồi à? Tâm tư của Tư Hải Minh đúng là khó mà hiểu rõ nổi! Đào Anh Thy mím môi, đôi môi sưng phồng lên nhắc nhở cô về tính nguy hiểm của người đàn ông này.
Cô mở tủ lạnh ra, bên trong chỉ có mì ăn liền.
Bởi vì gần đây cô không ở nhà nên làm gì có thực phẩm dự trữ cơ chứ.
Kệ đi, Tư Hải Minh cũng đâu có nói muốn ăn gì, hay là chỗ có có cái gì thì ăn cái đấy đi.
Mà mì ăn liền cũng là một thứ đồ ăn rất thơm ngon, không phải sao? Một khoảng thời gian mà không ăn lại còn thèm ấy chứ!
Cô nghĩ rằng Tư Hải Minh chắc chưa từng ăn món “mỹ vị nhân gian” mỳ ăn liền này đâu! Tư Hải Minh đứng dậy, đi ra ngoài ban công, anh gọi điện dặn dò: “Điều tra tất cả những người đi vào tiểu khu cho tôi, bất kể là ai đi chăng nữa cũng tra hết!”
“Vâng!” Chưa tới mười phút sau, Đào Anh Thy đã nấu xong hai bát mỳ tôm, cô đặt lên bàn trà, sau đó khoanh hai chân lại, hì hục ăn mì.
Tầm mắt Tư Hải Minh không chút biến hóa, anh nhìn vào bát mỳ nóng hổi trên bàn, bên trên mì còn có một lát trứng chiên nữa.
“Chỉ có như này?” Đào Anh Thy bừng tỉnh: “À còn có cái này, đợi tôi chút!” Cô đứng dậy, chạy vào phòng bếp, một lát sau bê ra một đĩa dưa muối.
“ … Vẻ mặt Tư Hải Minh vô cảm nhìn cô.
“Anh làm cái gì đấy? Anh đứng nhìn đĩa dưa muối này không hợp với mỳ tôm nhá, tôi nói cho anh biết, đây chắc chắn là mỹ vị nhân gian đấy!”
Đào Anh Thy dùng tay phẩy phẩy hơi nóng: “Lẽ nào anh không ngửi ra được nó thơm thế nào sao? Miệng tôi chảy nước miếng luôn rồi này! Không ngửi ra được sao? Không phải, anh… anh nhìn tôi chằm chằm suốt làm gì?” Tư Hải Minh đưa tay nắm lấy cảm của Đào Anh Thy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!