Chương 396:
Trong lòng cô đã bao giờ có tôi chưa Không cần nhìn, cũng biết người đang ôm cô là ai.
Tư Hải Minh dã thú, đáng sợ đến cực điểm.
Đào Anh Thy bị đụng thành một đống bột nhão, đầu óc vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn, không biết rốt cuộc sẽ kéo dài bao lâu mới dừng lại, cô chỉ biết là dài đằng đẳng.
Tư Hải Minh không thèm dùng hết sức lực nhưng đã có thể làm cho cô cảm nhận được sức mạnh to lớn khủng khiếp, không thể nào ra tay! Cô cảm thấy người phụ nữ nào mà đi tìm Tư Hải Minh nhất định là ngại mình sống quá lâu! Mà cô chính là cái người chủ động tìm tới cửa đó…
Cô không thể chạy thoát khỏi móng vuốt của Tư Hải Minh nữa rồi.
Tư Hải Minh giả vờ không thấy là đang cho cô cơ hội chạy trốn à? Quá ngây thơi Một khi cô có suy nghĩ muốn chạy trốn, hậu quả sẽ chỉ trở nên nghiêm trọng hơn.
Thứ nhất, cô không trốn thoát được; thứ hai, cô sẽ không gặp được con.
Cô không có đường lui, con đường duy nhất mà Tư Hải Minh móng vuốt của Tư Hải Minh nữa rồi.
Tư Hải Minh giả vờ không thấy là đang cho cô cơ hội chạy trốn à? Quá ngây thơi Một khi cô có suy nghĩ muốn chạy trốn, hậu quả sẽ chỉ trở nên nghiêm trọng hơn.
Thứ nhất, cô không trốn thoát được; thứ hai, cô sẽ không gặp được con.
Cô không có đường lui, con đường duy nhất mà Tư Hải Minh cho cô là cầu xin anh ta.
“Ừm..” Đào Anh Thy nằm một chút rồi thử cử động cơ thể, nhưng vẫn không nhịn được mà hừ một tiếng, da đầu run lên từng đợt.
“Tỉnh rồi à” Giọng nói trâm thấp, khàn khàn của Tư Hải Minh thanh từ bên trên rơi xuống.
“Ừm” Đào Anh Thy cắn răng, chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể, muốn thoát ra khỏi lòng ngực của Tư Hải Minh.
Vừa mới xoay người, tay của Tư Hải Minh đã quấn chặt eo của cô, kéo cô vê phía anh.
Lưng cô dán lên lồng ngực rắn chắc, nóng rẫy của Tư Hải Minh.
Ánh mắt của Đào Anh Thy rơi vào trong bóng tối: “Mấy giờ rồi? Tôi phải dậy, tôi còn phải đi làm…” “Xuống giường được à? Hả?” Hơi thở cực nóng của Tư Hải Minh phả vào phần da thịt trên gáy của Đào Anh Thy.
“Tôi đi được.” Đào Anh Thy cắn răng.
Tư Hải Minh ở sau lưng cô động đậy một chút, hẳn là đang xem giờ: “Ba giờ.” “Ba giờ sáng?” “Buổi chiều” “..”Vì quá kinh ngạc, cơ thể của Đào Anh Thy khẽ động một chút, cảm giác đau nhức ngay lập tức truyền đến, cô đành phải thả lỏng cơ thể một lần nữa.
Ba giờ? Buổi chiều? Cô không thể tin nổi.
Nhưng Tư Hải Minh không cần phải lừa cô.
Màn cửa có nhiều lớp nên ánh sáng không chiếu xuyên qua được.
Trong phòng chỉ còn lại bóng tối, cho nên mới không biết thời gian.
Cô đến muộn rồi! Không đúng, coi như là bỏ làm rồi.
Vào lúc Đào Anh Thy ngây người, Tư Hải Minh lấy tay sờ quanh chỗ sẹo trên mặt làm cô sợ hãi hoàn hồn, chụp lấy tay của anh: “Làm gì vậy?” Người này sẽ không làm nữa đấy chứ “Tôi đói, có gì ăn không?” Đào Anh Thy cố tình nói lảng sang chuyện khác.
Cô cảm thấy bây giờ mình rời giường đã hơi khó khăn, cho nên phải nhanh chóng làm cho Tư Hải Minh xuống giường.
Ai biết anh sẽ làm ra chuyện gì nữa chứ! Nhưng cô cũng nói thật một phần. Cô đói bụng thật, cơ thể đã bị vắt kiệt sức lực.
“Ừm” Tư Hải Minh buông cô ra, xoay người bật đèn treo trên tường, lập tức xua tan đi bóng tối.
Đào Anh Thy nhắm mắt lại, rồi mở ra nhìn chằm chằm vào màn cửa.
Nghe thấy Tư Hải Minh ở sau lưng sai bảo bên dưới chuẩn bị đồ an.