Chương 369: Sáng sớm ngọt ngào
Có thể cho anh ta biết chăm sóc trẻ con cực khố thế nào cũng tốt.
Đào Anh Thy ngáp một cái, Bảo Vyc thò tay ra, nhẹ nhàng mà vỗ vào ngực cô, nói: “Mẹ ngủ đi” “Ừ, chúng ta cùng đi ngủ nào”
Đào Anh Thy ôm chầm lấy cô bé. Sau khi Tư Hải Minh cho ba đứa trẻ tắm xong, lúc trở về phòng ngủ thì thấy Đào Anh Thy cùng với Bảo My, Bảo Hân, Bảo Vỹ đều đã ngủ rồi.
Đào Anh Thy đi làm mệt mỏi, ba đứa nhóc thấy mẹ ngủ say, cũng yên lặng mà ngủ theo, không làm khó mẹ một chút nào.
Tư Hải Minh đem ba đứa nhóc con ném vào trong góc giường, hạ giọng nói: “Đừng có nghịch đấy, nắm xuống ngủ đi” Ba đứa nhóc kia vừa mới được đặt xuống giường đã lập tức ngoan ngoãn nằm sát vào bên người mẹ mình.
Tư Hải Minh cúi đầu nhìn quần áo trên người mình đã bị ướt hết, quay lưng đi về phía phòng tắm đế tảm rửa.
Sau khi tắm xong, trở lại phòng ngủ thì liếc thấy sáu đứa trẻ đang dán lên người Đào Anh Thy, Tư Hải Minh trực tiếp nhấc bọn chúng chuyến đến vị trí cuối giường. Còn nghĩ là nhấc Bảo My ra khỏi vòng tay của Đào Anh Thy đế cho con bé nằm cùng một chỗ với Bảo Long.
Tư Hải Minh thay thế vào vị trí của Bảo My, rất dễ đàng nằm xuống, nghĩ đến ngày mai sẽ đổi cái giường này đi, Đào Anh Thy động đậy, trở mình, dựa đầu lên lồng ngực rắn chắc của Tư Hải Minh rồi tiếp tục ngủ say.
Thân thể Tư Hải Minh thoáng chấn động, mắt anh cụp xuống, nhìn khuôn mặt của Đào Anh Thy đang nằm trong ngực mình, nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, để cho khuôn mặt của cô hiện lên trọn vẹn trong tầm nhìn của anh, cái miệng nhỏ nhắn đó tươi của cô lại còn hơi chu lên.
Đôi mất đen láy của anh lại càng thêm âm trầm, đôi môi mỏng từ từ hạ xuống trên khuôn mặt bị che khuất…
Buổi sáng, Đào Anh Thy mơ mơ màng màng mà sờ mấy đứa trẻ bên cạnh mình, cảm giác được cái gì đó không đúng lầm, cô mở mắt ra thì lập tức phát hiện mình đang bị người ta ôm lấy.
Không cần ngẩng đầu lên nhìn cũng biết người đang ôm cô là ai.
Đào Anh Thy đứng dậy, trước tiên là đám trẻ này, sao lại thiểu mất một đứa rồi.
Cô thò đầu ra ngoài giường để tìm kiếm, thì thấy Bảo Nam đang nằm chổng vó dưới đất mà ngáy o o.
Đào Anh Thy trở mình, bước xuống giường, bế Báo Nam lên. Bảo Nam chỉ ưm ưm hai tiếng, mắt vẫn còn nhắm, nhưng trong miệng lại lầm bầm: “Mẹ…” “Sao con lại ngủ dưới đất vậy hả” Đào Anh Thy hôn lên khuôn mặt bụ bẫm của Bảo Nam, rồi đặt cậu bé lên trên giường.
Bảo Nam trở mình, cái chân nhỏ nhắn lập tức gác lên trên bụng của Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy chỉ làm như không thấy, quay người rời khỏi phòng, sau đó nhẹ nhàng mà đóng cửa lại.
Cô đứng ở ngoài ban công, hai tay đan vào nhau mà duỗi căng ra, hai mắt nhắm lại, hít thở thật sâu: “A..” Cả người cảm thấy thật thoải mái.
Có sáu đứa trẻ nằm bên cạnh, cô ngủ thật sự rất ngon. Nếu như về sau có thế thường xuyên như vậy thì tốt.
Đã có lần thứ nhất, thì hẳn là sẽ có lần hai, lần ba chứ chỉ? Được vậy thì thật tuyệt vời…
Cô đã có con với Tư Hải Minh rồi, cô sẽ không có cách nào đế triệt đế từ chối anh, điều này cô rất rõ.
Nhưng dù là cô có kiêng nể Tư Hải Minh, có sợ hãi anh đi nữa, thì vẫn sẽ có những chuyện không thể tránh được.