Chương 359: Bị cho vào danh sách đen rồi sao?
Cứ như nếu cô nói nhiều hơn, cô ấy sẽ chạm tới lớp vảy nhạy cảm của Tư Hải Minh. Tư Hải Minh đi ngang qua cô, trực tiếp mở cửa rồi đi ra ngoài, như có cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến mặt cô có cảm giác ngứa ran.
Mãi cho đến khi Tư Hải Minh bước ra ngoài, Đào Anh Thy mới nhận ra rằng mình sẽ bị người ngoài nhìn thấy.
Để mọi người biết Tư Hải Minh ở phòng cô lâu như vậy, khẳng định sẽ có không ít lời bàn tán sau lưng cô. Đào Anh Thy quay mặt đi, không muốn nhìn thấy bóng dáng của Tư Hải Minh.
Ngay cả những đồng nghiệp ở bên ngoài cũng không còn ở đó, tất cả đều trở về sau khi tan sở rồi.
Đào Anh Thy nghĩ rằng hắn sẽ không ai phát hiện Tư Hải Minh đã bước vào phòng cô phải không? Nhưng anh đã làm thế nào để mọi người không thể phát hiện ra? Nhưng nghĩ lại, anh ta là ai cơ chứ? Nếu không muốn bị người khác nhìn thấy ở đâu thì nơi đó chính là vùng cấm.
Ngay khi Đào Anh Thy vừa thá lỏng cơ thể, cơn đau nhức liên ập đến, đặc biệt là chân và vùng thắt lưng. Ngôi xuống ghế thôi mà như muốn sụp đổ. Cũng không biết Tư Hải Minh đến đây vì cái gì.
Khắng định anh ta đã bị ảnh hưởng bởi điều gì đó rồi. Nó chắc chắn có liên quan đến Liêu Ninh.
Liêu Ninh cho dù không lấy được mười lăm ngàn tỷ đó thì cũng chẳng có gan mà khiêu khích Tư Hải Minh, huống chỉ giờ lại thực sự được cầm số tiền lớn như vậy. Chắc bà ta sớm đã chui vào trong cái vỏ của mình, vui đến mức vừa ngủ vừa cười rồi! Chẳng lẽ Tư Hải Minh bị thua lỗ mười lãm ngàn tỷ, càng nghĩ càng tức giận? Nói cũng đúng, người đàn ông này có bao giờ chịu lỗ đâu.
Đào Anh Thy cứ nghĩ đến mười lăm ngàn tỷ đó là cảm thấy khó chịu.
Nếu cô không phải con gái của Liêu Ninh, thì mắc mớ gì phải đến tìm cô. Không được, cô nhất định phải lấy lại được mười lăm ngàn tỷ đó! Muốn lấy được mười lăm ngàn tỷ từ loại người như Liêu Ninh còn khó hơn lấy mạng cô.
Trực tiếp đòi chắc chắn sẽ không bao giờ được, vì vậy phải tìm cách khác.
Cách khác… Khi Đào Anh Thy đang nghĩ cách thì đột nhiên tiếng gõ cửa phòng vang lên làm cô giật mình.
“Ai đấy ?” Mớ cửa bước vào, Châu Lam vui vẻ bước vào: “Cô chưa ăn cơm phải không? Cùng tôi đi ăn cơm nhá?” “Cái này không được, tôi phải về nhà ăn cơm.” “Ây dà, cô cho rằng có mình tôi thôi sao? Còn có cả những đồng nghiệp khác đấy, bao gồm cả bên bộ phận của cô nữa. Anh Thy, cô không định tiếp đãi bọn tôi sao?” Châu Lam cười nháy mắt.
Vừa nói xong, một vài đồng nghiệp phía sau tiến tới: “Vâng, chị Anh Thy, chiêu đãi đi!” Đào Anh Thy mỉm cười, cũng vì cô mới nhậm chức nên không thể không tiếp đãi khách.
Cô liên đồng ý: “Tốt thôi, đi ăn ở đâu là cho mọi người chọn.” Châu Lam vội nói: “Cô Anh Thy tiếp đãi chúng ta, mọi người cũng không nên chọn chỗ nào đắt tiền quá nha…”
“Không đâu, mà cũng muộn rồi, cô Anh Thy, chỉ băng chúng ta hãy đến quán bar đi, vừa ăn uống vừa vui chơi?” Một người đề nghị.