Chương 275: Hận thấu xương
Có tiếng gỗ cửa, Đào Anh Thy biết rõ người bên ngoài tuyệt đối không phải là Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh là chủ của nơi này, nếu như anh muốn tiến vào chỉ cần trực tiếp đẩy cửa.
“Cô Anh Thy, tôi có thể vào được chứ?” Sau khi nói xong, ngừng một lát, Bào Điển mới đẩy cửa tiến vào, phía sau còn có hai cô giúp việc, trên tay chính là bữa tối, toàn bộ đều đã được dọn ngay ngắn trên bàn.
*Tôi không ăn, đem đi đi” Đào Anh Thy cũng không thèm nhìn tới, vẫn luôn đưa lưng về phía bọn họ nhìn về phía xa.
“Xin lỗi cô Anh Thy, cậu Hải Minh có nói, phải ở đây chờ cho tới khi cô ăn xong”” Bob nói.
Đào Anh Thy quay lại với vẻ mặt khó mà tin được, bước đến chỗ Bào Điển: “Đến chuyện ăn cơm cũng muốn quản? Anh ta còn chuyện gì là không quản nữa”
Bob không nói chuyện, hơi cúi đầu xuống, hai người giúp việc bên cạnh thấy vậy cũng cúi thấp đầu.
Đào Anh Thy biết rằng, cho dù có tức giận với bọn họ cũng vô ích.
Đây là mệnh lệnh của Tư Hải Minh, bọn họ cũng chỉ là nghe lệnh mà làm việc.
Nếu như cô không ăn, không cần nghĩ cũng biết Tư Hải Minh sẽ làm ra chuyện gì với mấy người bọn họ.
Sắc mặt Đào Anh Thy vô cùng khó coi mà ngồi xuống, cầm đũa lên và bắt đầu ăn. Sắc mặt cũng không chút thay đổi nào, người không biết còn tưởng một bàn thức ăn ngon như vậy lại có mùi vị nhạt nhẽo.
Bào Điển thực sự rất bất ngờ trước anh động của cô, ông ta còn tưởng rằng cô nhất định sẽ không chịu ăn, từ khi bước vào ông ta vẫn luôn nghĩ khi quay trở ra sẽ nói với Tư Hải Minh như thế nào.
Như bây giờ, cũng tốt.
Đào Anh Thy cùng là một người thông minh, biết có phản kháng cũng vô ích.
Cô đã ăn gần hết, gác đũa sang một bên: “Có thể đi được rồi chứ?”
Cô Anh Thy nên sớm nghỉ ngơi” Bào Điển ra hiệu cho hai người giúp việc phía sau tiến lên dọn đẹp, sau đó rời khỏi phòng.
Cả người cô mềm nhũn tựa về phía sau. Lại không thể trở về được. Cô đã không gặp sáu đứa trẻ trong hai hoặc ba ngày.
Điện thoại của cô đã bị Tư Hải Minh lấy mất, không thể liên lạc với dì Hà, cho nên lúc này muốn nghe giọng của sáu đứa nhỏ là chuyện không thể.Dì Hà không thể liên lạc được với cô, chắc chắn bà ấy sẽ rất lo lắng.
Đào Anh Thy đối với Tư Hải Minh chính là hận thấu xương. Không sao, vẫn còn cách khác để giải quyết sự tình.
May mắn thay cô vẫn có thể tự do đi lại.
Ngày mai sau khi tan làm, cô sẽ trực tiếp đến gặp dì Hà cùng sáu đứa nhỏ, thuận tiện thương lượng một chút như thế nào để rời khỏi đây.
Sau tám giờ, Đào Anh Thy vào phòng tắm để tắm rửa.Đứng trước vòi hoa sen, dòng nước trượt dài theo dáng người yêu kiều của cô.
Trong lòng thầm nghĩ lần ra đi này nhất định phải thành công, nếu như không thành công thì kết cục của cô sẽ không tốt đẹp như lần đầu tiên.
Cô vẫn nhớ rất rõ kết cục lần đầu tiên bản thân bị Tư hải Minh lạnh lùng cưỡng ép mang về.Tư Hải Minh nguy hiểm đáng sợ như vậy, thủ đoạn nhất định sẽ ngày càng Tồi tệ.
Một âm thanh rất nhỏ khiến cô chút ý đồng thời cũng kéo cô về thực tại.
Tiếng đóng cửa, trong không khí vốn dĩ vẫn luôn căng thắng xuất hiện sự nguy hiểm.
Đào Anh Thy không cần nhìn lại cũng biết là ai.
Tư Hải Minh đúng là không biết xấu hố, đến khi cô đi tắm cũng không buông tha.
Đào Anh Thy với chiếc áo choàng tắm bên cạnh, trực tiếp mặc vào người, thắt một nút, vừa quay người liền nhìn thấy Tư Hải Minh đang tiến đến gần cô.
Cô theo bản năng lùi lại một bước, nhíu mày: “Anh muốn làm gì?”