Chương 233: Là thuốc tránh thai
Thân xe có chút cao, Bảo An thở hổn hển cố hết
sức mà leo lên trên. Cậu bé hoàn toàn không cảm
nhận được đáy lòng tan vỡ của mẹ
Thật vất vả cuối cùng cái chân nhỏ đã nhấc lên.
‘Thân thể thả lỏng, tay nhỏ mụ mẫm còn chưa kịp
nắm lấy lớp da của ghế ngồi. Cả cơ thể nhỏ tròn
tròn liền trực tiếp ngã ra phía sau.
Rơi xuống khoảng trống phía sau nhất định đầu
sẽ chạm đất, chắc chẩn sẽ rơi không nhẹ.
Ngay tại lúc cơ thể Bảo An rơi xuống, đầu muốn
chạm ở trên mặt đất thì được một bàn tay to vững
vàng mà đỡ lấy cơ thể.
Đào Anh Thy trốn ở trong góc dọa tới mức trái
tim cũng nâng lên đến cổ họng. Cô nhìn thấy con
được Tư Hải Minh ôm lấy mới kìm lại mà nhẹ nhàng thở ra.
Dọa chết cô rồi.
Cao như vậy nếu ngã xuống thì cô đau lòng chết mất.
“Hả?” Bảo An không bị dọa khóc, chỉ là ngây
ngô mà nhìn gương mặt xuất hiện ở phía trên.
“Không ai dạy cháu xe của người khác không
thể chạm lung tung sao?” Ánh mắt đen sắc bén mà
thâm trầm của Tư Hải Minh nhìn cậu bé.
Bảo An hoàn toàn không nhận thấy được nguy
hiển của người nay, tay nhỏ mũm mĩm ngây thơ mà
chỉ vào đại ma vương Tư Hải Minh, ánh mắt tỏa
sáng: “Xe, xe. Mẹ mẹ mẹ!”
Đào Anh Thy sợ tới mức che miệng lại, cho dù
là khoảng cách rất xa cũng nín thở. Sợ bị Tư Hải
Minh phát hiện sự tồn tại của bản thân.
Chỉ là vì Bảo An chỉ vào Tư Hải Minh gọi mẹ? Là
vì lúc trước có nhìn thấy cô ở trên xe Tư Hải Minh
sao? Ở cửa tiểu khu?
Quá thực chính là một màn kinh hồn
Cơ thể của Bảo An được Tư Hải Minh một tay
đỡ lấy, trước sức mạnh tuyệt đối nâng lên như vậy.
là việc dễ dàng như trở bàn tay. Thân hình tròn tròn
kia đối với anh mà nói rất nhẹ, cũng không cần tiêu
hao sức lực.
Tư Hải Minh nhìn xuống cậu bé, thái độ không
giận mà tự uy: “Cháu gọi tôi là gì?”
“Mẹ mẹ mẹ! Xe xe” Bảo An là đứa nhỏ tuổi nhất
trong sáu đứa nhỏ, biểu đạt đều là bập bẹ, chính
mình cũng có chút ngây ngô.
Tư Hải Minh đang suy nghĩ về lời của cậu bé
nói, điện thoại trên người rung lên, liền đem Bảo An
từ trên tay đặt xuống.
Lấy điện thoại ra vừa nghe vừa lên xe và đóng cửa xe.
“Ê..” Bảo An không có cách nào lên xe chỉ có
thể mất mát mà đứng ở chỗ đó, vẻ mặt chịu đả kích.
Mặt khác sáu đứa nhỏ đã chạy đến, Tư Thái
Lâm an ủi nói: “Có phải anh trai bắt nạt cậu bé
không? Không cần để ý anh ấy, mình cũng không
muốn để ý anh ta'”
“Mẹ mẹ mẹ..” Bảo An cảm xúc sa sút
Không rõ là vì sao trên xe không có mẹ
Sau khi Tư Hải Minh đi, tài xế mới dám tiến lên:
“Chúng ta trở về thôi”
Tài xế mở cửa ra, bảy đứa nhở xếp thành một
hàng mà đi lên, giống như chim cánh cụt nhỏ, hình
dáng vô cùng đang yêu
Sau khi tất cả đi lên, tài xế chuẩn bị đóng cửa
‘thì cửa xe bị chặn lại.
Đào Anh Thy cười hì hì mà nhìn vào trong xe.
Bảy đứa nhỏ nhìn thất mẹ nhất thời mắt mở to, nở
rổ ánh sao.
“Là mẹ”
“Mẹ”
“Mẹ”
“Chị”
Bảy cái miệng nhỏ vui vẻ mà kêu lên.
Đào Anh Thy hỏi tài xế: ‘Có thể tiễn chúng tôi không?”
“Đương nhiên có thể”
Sau khi Đào Anh Thy lên xe, sau đứa nhỏ lập.
tức nhào vào trong lồng ngực cô.
Từ Thái Lâm cũng không cam lòng rớt lại phía
sau mà leo lên người Đào Anh Thy.”
Đào Anh Thy ôm mấy đứa nhỏ, cuối cùng cũng
được ở cùng với sáu đứa nhỏ.
Tư Hải Minh vừa lên xe, nhận điện thoại là của
Hạ Khiết Mai gọi đến: ‘Ngài Hải Minh”