Chương 152: Tôi không xứng đáng
Đào Anh Thy kìm nén sự hoảng sợ, nhìn Trương
‘Thiên Di bên cạnh. Trương Thiên Di cũng nhìn cô khiến
tìm Đào Anh Thy đập nhanh hơn.
Liệu Trương Thiên Di và Võ Ái Nhi có thông đồng
với nhau không? Nếu vậy thì cô xong đời rồi
‘Trương Thiên Di tận mắt chứng kiến những gì đã
xảy ra giữa cô và Tư Viễn Hằng trong phòng trà.
Nói không chừng còn để lại bằng chứng khác.
Làm sao bây giờ?
Đào Anh Thy sợ đến mức não cô như thiếu oxy.
“Trương Thiên Di, anh Hải Minh đến rồi, cô cứ nói
thẳng ra đi” Võ Ái Nhi nói, hoàn toàn chờ đợi được.
xem màn kịch vui.
Đào Anh Thy cúi đầu, hai ngón tay trắng nõn, mỏng
manh đặt trước mặt đan vào nhau, căng thẳng cực độ.
Cô nhắm mắt lại, chờ đợi cái kết khủng khiếp
giáng xuống.
“Không có chuyện gì” Trương Thiên Di nói
Đào Anh Thy trố mắt, không thể tin vào những gì
mình nghe thấy. Cô quay mặt lại nhìn Trương Thiên Di.
Cô ta khó chịu hỏi: “Nhìn cái gì vậy? Chưa từng
thấy qua người đẹp nào sao?”
Đào Anh Thy khéo léo biểu hiện lòng biết ơn của
mình đối với cô ta.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Trương Thiên Di sẽ giúp
đỡ mình vào thời khắc quan trọng,
Võ Ái Nhi lo lắng: “Trương Thiên Di, cô nói gì? Đó
không phải là những gì mà cô đã nói khi gọi cho tôi”
“Thực vậy, tôi thực lòng xin lỗi cô Ái Nhi. Là tôi đã
nghĩ sai tồi. Tôi nhìn một người nghệ sĩ nào đó không
quen ra thành cậu Viễn Hãng. Có thể là do tôi thức
khuya làm việc nên đã bị hoa mắt” Trương Thiên Di áy náy nói.
“Cô!” Sắc mặt Võ Ái Nhi tái nhợt vì tức giận: “Cô
còn nói rằng cô chụp được ảnh mà”
“Cũng bởi vì sau khi chụp ảnh, tôi phát hiện ra đó
không phải là anh Viên Hãng nên đã xóa tấm ảnh ấy đi
rồi” Trương Thiên Di nói.
Võ Ái Nhi nghiến răng nghiến lợi nhìn Trương Thiên
Di rồi nhìn Đào Anh Thy, người đang giả vờ là mình vô
tôi, sau đó thì chạy về phía Tư Hải Minh giải thích:
“Anh Hải Minh, không phải như vậy, là người phụ nữ
kia… Cô ta nói cô ta đã nhìn thấy Tư Viễn Hãng và Đào.
Anh Thy ôm nhau”
Sắc mặt Đào Anh Thy không thay đổi, cô nói: “Cô
Ái Nhi, nếu tôi không lên tiếng thì quả là không được.
Lần nào cô cũng đều nói rằng tôi và Viễn Hãng ôm
nhau. Cô muốn vu oan cho tôi thì cũng phải thay đối
cách đi chứ. Nếu không càng nói lại càng khiến người
khác khó lòng mà tin nổi”
Võ Ái Nhi không bao giờ nghĩ rằng Trương Thiên Di
sẽ phản mình. Thiên Di rõ ràng đã nói mình tận mắt
chứng kiến, hơn nữa còn bảo rằng sẽ đem bức ảnh
chụp được đó đến đây.
“Trương Thiên Di, cô dám gi trò với tôi như thế.
này không sợ bị mất việc à?” Võ Ái Nhi uy hiếp cô ta.
Trương Thiên Di thay đối sắc mặt: “Cô Ái Nhị, vậy
tôi không thế nói sai được hay sao? Tôi thực sự đã
nhìn nhầm người mà'”
‘Võ Ánh Nhi thấy uy hiếp cô ta cũng vô ích, nhất
thời không có cách nào, Tư Hải Minh bên cạnh với vẻ
mặt lạnh lùng, anh liếc mắt nhìn Đào Anh Thự rồi quay
người bỏ đi
“Anh Hải Minh…” Võ Ái Nhi vội vàng đuổi theo sau.
“Thần kinh căng thẳng của Đào Anh Thy được nói
lỏng: “Chị Thiên Di, tôi cảm ơn chị”
‘Trương Thiên Di cũng đã chịu sợ hãi không ít, ngồi
phịch xuống ghế: “Quả thực cô hãy nhớ lấy, lúc nãy tôi
đã vừa giúp cô”
“Đúng thế, tôi nhất định phải ghi nhớ trong lòng,
suốt đời khó quên. Chỉ là chị Thiên Di, sao chị lại giúp
ôi?” Đào Anh Thy không hiểu.
Bình thường Trương Thiên Di hay chèn ép cô, cho nên cô mới có cảm giác
răng mình chết chắc rồi.
Không phải là có khuynh hướng nghiêng về phía Võ
Ái Nhi hơn sao?
“Vậy thì tôi phải cảm ơn vì ly cà phê của cô. Ngẫm
nghĩ lại thì thấy cô cũng là một người có chí tiến thủ,
chăm chỉ, chịu khó làm việc và biết ứng biến với từng
hoàn cảnh. Cô chưa từng nghe nói qua sao? Tôi đã
từng sa thải sáu người trợ lý, Xem như cô cũng vừa
mắt tôi. Chỉ có điều bây giờ tôi có chút hối hận, bởi vì
cô mà có thế tôi không giữ được công việc nữa rồi
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!