Chương 1505
Đầu tiên là lên hai tầng cầu thang, sau đó đi trên hành lang dài. Anh ta đứng đso, thấy hai người đang ôm nhau cạnh cửa, vẻ mặt lập tức đen như đáy nồi.
Nhất là khi nghe thấy Tư Hải Minh nói: “Muốn không? Hử?”
“Tư Hải Minh! Tôi phải giết cậu” Đế Bắc Lâm giận dữ hét lên.
Tư Hải Minh hơi run, bình ổn hơi thở hỗn loạn và sự xao động kịch liệt trong người rồi mới quay lại nói: “Anh tới rồi à”.
“…” Cái gì mà tôi tới rồi hả? Để Bắc Lâm càng thêm muốn giết người.
“Tôi dẫn em ấy về phòng trước.” Tư Hải Minh ôm Để Anh Thy đang bủn rủn, ý thức hỗn loạn, còn áp mặt cô vào ngực anh, tay che má cố hệt như sợ bị người khác thấy dáng vẻ quyến rũ của cô lúc này.
Để Bắc Lâm suýt chút tức hộc máu. Rốt cuộc là ai thân thiết hơn hả.
Vừa nằm xuống giường, Để Anh Thy đã kéo chăn che kín đầu. Cô không muốn gặp ai nữa, không muốn sống nữa!
Vậy mà lại bị anh ba bắt gặp!
Lúc bị Tư Hải Minh hôn, cô có từ chối không? Có phản kháng không? Anh ba có nghĩ là cô đang hưởng thụ không? Sét tới đánh cô luôn đi!
Tư Hải Minh cưng chiều kéo chắn cô xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng của cô, không nhịn được liền hôn rồi ngửi: “Không sợ khó thở à?”
Để Anh Thy nhắm mắt giả chết. Khó thở chết cũng tốt!
“Nghỉ ngơi một lát đi, tôi ra ngoài ứng phó”
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Để Anh Thy mới mở mắt ra.
Đương nhiên là anh đi ứng phó rồi! Đều do anh mới trở nên như vậy! Lúc nãy ngoài cửa, cô vừa từ chối vừa giãy giụa, chỉ là không tránh thoát thôi.
Có điều, hai người bên ngoài sẽ không đánh nhau đầu nhỉ?
Để Anh Thy không khỏi hơi lo lắng…
Để Bắc Lâm trực tiếp kéo Tư Hải Minh ra ban công, tức sùi bọt mép nói: “Nói đi, muốn chết thế nào?”
“Tôi chết rồi thì mấy đứa nhỏ sẽ không có ba” Tư Hải Minh.
Để Bắc Lâm giận đến thở mạnh. Người này hoàn toàn không biết biết sai thì sửa.
“Tôi và Anh Thy ở bên nhau, mong anh có thể ủng hộ”
“Ủng hộ? Cậu nằm mơ đi! Cả đời này tôi cũng sẽ không ủng hộ” Đế Bắc Lâm giận dữ: “Cho dù Anh Thy bằng lòng thì nhà họ Đế chúng tôi cũng sẽ không chấp nhận! Những chuyện lúc trước cậu làm với Anh Thy, làm với người nhà của nó, tuyệt đối không thể tha thứ?”
Nó đã từng là khúc mắc, là nguyên nhân đau đớn của Tư Hải Minh.
Anh hơi nheo mắt lại: “Cho nên, anh càng không nên để tôi đi. Tôi không đòi hỏi thân phận, chỉ muốn ở bên cô ấy, làm cho cô ấy vui vẻ, hạnh phúc.
“Này! Anh nghĩ là tôi không biết anh muốn làm gì con bé sao? Cuối cùng vẫn là Anh Thy nhà tôi chịu thiệt thòi đúng chứ?” Để Bắc Lâm giận đến mức muốn đi lấy dao!
“Trừ khi anh nói sẽ không bao giờ chạm vào con bé!”