Tư Hải Minh cũng chẳng hề lên tiếng, tấm thân vẫn vững vàng sừng sững, một chút biểu cảm trên mặt cũng chẳng hề có.
Tư Hải Minh để trán, anh hai, anh ba đang tức đến váng đầu rồi đây? “Họ Tư nào chắc là Tư Hải Minh chứ?” Tư Hải Minh hỏi. Đế Hạo Thiên tỏ vẻ hết sức đau lòng:
“Anh Thy à, em thà tin cậu ta chứ không thèm tín suy đoán của bọn anh hay sao? Bọn anh mới là người thân của em cơ mà!”.
Ánh mắt tỏ tưởng của Tư Hải Minh lặng lẽ dời tầm nhìn sang Tư Hải Minh. Cô ấy đang giúp anh nói chuyện sao? Khi nghĩ đến điều đó, trong lòng anh bỗng có chút rối bời.
“Tôi hỏi cậu, ở thủ đô, ngoại trừ gia tộc cậu họ Tư, còn có chi hay gia tộc nào khác hay sao?” Để Hạo Thiên chất vấn Tư Hải Minh.
“Chỉ có duy nhất gia tộc của tôi” Tư Hải Minh xác nhận. “Thấy chưa! Anh đã nói gì hả? Chính là cậu ta!” Để Hạo Thiên cứ như đã nắm được điểm mấu chốt, kích động nói.
“Cho dù có nhiều gia tộc họ Tư đi chăng nữa, nhà có quyền có thể giống như nhà cậu ta cũng chỉ một mà thôi!”.
Để Bắc Lâm cũng thêm chút phân tích. “Tôi tìm sát thủ để tự giết mình à?” Tư Hải Minh hỏi.
Đế Bắc Lâm, Đế Hạo Thiên. “Đó là khổ nhục kết”.
Đế Hạo Thiên vất vả lắm mới lôi ra được cái lý do này, giống như nhất định trong tội danh này vào đầu Tư Hải Minh vậy.
“Đúng vậy! Để rồi bị thương, lấy được sự đồng cảm từ mọi người!” Tư Hải Minh che mắt, không muốn nhìn thêm chút nào nữa. Càng nói càng quá trớn!
Muốn đổ vấy bằng tang chứng vật chứng thì cũng phải tìm được cái lý do nào bớt sứt sẹo đi chứ! Tư Hải Minh muốn giết cô lại cần phải bỏ gần tìm xa chạy đến tận Đông Nam Á thuê sát thủ ấy hả?
Có điều cô cũng đã rõ rằng hai anh trai mình chỉ đang “cãi cọ vớ vẩn” mà thôi, chứ nếu thật sự phát sinh mâu thuẫn thì đã chém giết nhau từ lâu rồi.
Anh cả của cô vẫn ngồi yên một chỗ, trông rất bình tĩnh. Anh trai à, anh lên tiếng giùm em cái đi, không định làm gì, mặc kệ lửa cháy đến người à!
Ôi chao, cô biết tỏng chuyện ba anh trai mình chẳng vừa mắt gì Tư Hải Minh lâu rồi, nhưng mà bây giờ đâu phải là lúc nhắc đến chuyện này…
“Có khi nào là Tự Triều Vũ không? Cũng đâu đúng, tên Tư Triều Vũ kia là một tên chỉ biết bắt nạt kẻ yếu hơn mình, chút chuyện cần lá gan lớn như này cậu ta làm gì mà có đầu óc hay dũng cảm nào.”
Tư Hải Minh thử phỏng đoán, giả sử tên đại ca này cố ý bỏ tang vật vào đây để hãm hại người, vậy thì sao lại vừa vặn khai ra họ “Tự”, mà không phải họ Trần, họ Trương, hay họ Lý chứ? Họ “Tư” này cũng không phải là một cái họ mà túm đại một người trên đường là sẽ có đầu.
“Trừ phi là người gọi điện thoại cho tên đại ca này giao dịch cố ý khai ra mình họ“Tự”… Chuyện này là nhắm vào anh?”
Cô nhìn sang Tư Hải Minh từ nay đến giờ vẫn luôn im lặng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!