CHƯƠNG 1265 (2261) ANH GIÚP EM TIẾP KHÁCH
Edit By Trà Nữ Lê
“Anh Thy, em muốn đi đâu sao?” Kiều Như An tỏ ra tâm lý hiểu người khác ‘Suy nghĩ’
“Không, mới đưa con đi học, chuẩn bị đi dạo. Có muốn đến nơi tôi ở xem một chút không? Đến trưa tôi mời hai người đi ăn, Kinh Đô có rất nhiều đồ ăn ngon” Lấy lại trí nhớ Kinh Đô trở nên rất quen thuộc với Đế Anh Thy, nhất là phương diện ăn uống
“Tùy Anh Thy quyết định” Kiều Như An không có chủ kiến mà để cho nàng toàn quyền quyết định
Tần Kính Chi không ý kiến nhưng trong lòng nghĩ thoáng qua mà đoán rằng nơi nàng ở cũng chính là chổ Tư Hải Minh ở…
Đế Anh Thy dẫn hai người đến chính là chung cư của dì Hà
Khóa cửa mở ra, đẩy cửa vào nhà “Vào đi, nơi này tương đối nhỏ…” Đế Anh Thy đứng kẹt lại một nơi
Tần Kính Chi cùng Kiều Như An bước vào cũng nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế salon đang uống cà phê rất tự nhiên
Đế Anh Thy trừng mắt Tư Hải Minh, anh không phải đang ở công ty sao? Đến đây khi nào? Nếu nàng biết anh ở đây tuyệt đối nàng sẽ không đến
Hiện tại nàng đang bị tiến thoái lưỡng nan
“Sao lại về rồi?” Tư Hải Minh tỏ vẻ ngạc nhiên. Nhìn thấy hai người ở bên cạnh, anh để ly café xuống, đi tới, đứng bên cạnh Đế Anh Thy “Thy, khách tới nhà? Không cần khách khí, khách của em cũng là khách của anh, mời vào”
Không chỉ có Đế Anh Thy không nguyện ý nhìn thấy Tư Hải Minh mà Tần Kính Chi cũng không muốn gặp anh. Nhìn thấy Tư Hải Minh đứng cạnh Đế Anh Thy thân thiết như nói lên anh ấy là chủ nhà
“Cảm ơn ngài Hải Minh” Kiều Như An không để cho bầu không khí tiếp tục giằng co mà mở miệng hòa hoãn, nội tâm cô đang rung động khi nhìn thấy anh
Tần Kính Chi cùng Kiều Như An ngồi xuống sau
Đế Anh Thy không nhìn Tư Hải Minh cũng vội vàng đi theo “Muốn uống cái gì?”
“Nước ấm” Tần Kính Chi nói
“Tôi cũng vậy” Kiều Như An nói
Đế Anh Thy đi vào phòng bếp, rót nước, không quay đầu nhưng vẫn cảm nhận được có người đang đi tới làm cho không khí như rung chuyển
Rõ ràng là khí này phát ra từ ai
Nàng để ly xuống, quay người, hạ giọng hỏi anh “Không phải anh ở công ty sao?”
“Gần đây công ty cũng ít việc, không cần anh có mặt” Tư Hải Minh mắt đen hiểu sâu mà nhìn nàng
“Tôi mặc kệ anh bận rội hay nhàn rỗi, hiện tại anh rời khỏi nơi này” Đế Anh Thy đuổi anh. Nếu không có khách thì nàng đã ném anh ra khỏi cửa rồi
“Bọn chúng không biết em đã khôi phục lại trí nhớ?” Tư Hải Minh hỏi
Đế Anh Thy ánh mắt chớp lên, nàng không nói đồng nghĩa với việc xác nhận
“Thy, bọn chúng không biết người khôi phục trí nhớ, vậy thì làm sao cho đúng?” Tư Hải Minh bắt đầu đến gần nàng
Đế Anh Thy nội tâm hoảng loạn, thân lui về sau, vừa lui một bước phía sau lưng liền đụng phải bồn rửa tay, không còn đường lui
“Tôi không biết anh nói cái gì…”
Tư Hải Minh lại gần nàng rồi dừng lại, nhìn vào ánh mắt nàng mập mờ, giọng nói đè thấp càng thêm từ tính “Em đến Kinh Đô, không ở Minh Uyển mà ở đây, nghĩ xem bọn chúng có nghĩ là kì lạ không?”