Chương 113: Tôi có thể đi không?
Tiếng “Tút tút” vang lên ở đầu kia điện thoại
khiến Đào Anh Thy vô cùng hồi hộp
Bên kia bắt máy nhưng chưa nói gì, có điều
cảm giác áp lực đè nặng lên người mình không hề
khác gì với việc tự đối mặt với mối nguy hiểm này,
“Tôi… Tôi là Đào Anh Thy. Ngài Hải Minh, tôi
có chuyện này muốn nói với anh, tôi nghĩ tưần này
ôi sẽ về quê để cúng bái bà nội tôi, từ lúc tôi về
nước tới giờ vẫn chưa đến thăm bà. Chắc là tôi sẽ
đi vài ngày, tuần sau tôi về, sẽ không ảnh hưởng
gì đến công việc đâu. Tôi có thế đi không?” Đào
Anh Thy nói một lèo không kịp thở.
Sau khi cô nói xong thì Tư Hải Minh vẫn
không nói gì, nhưng cô có thể nghe được tiếng
tim mình đập thình thịch.
Lúc Đào Anh Thy đang chuẩn bị mở miệng
định giải thích tiếp thì giọng nói trầm thấp của Tư
Hải Minh đã vang lên đầy uy hiếp: “Cô tới trước
mặt tôi đây mà nói”
Đào Anh Thy định nói thêm gì đó nhưng bên
kia đã tự cúp máy trước.
Ý gì chứ? Hỏi sao cô không đến trước mặt Tư
Hải Minh nói à?
Trong lòng cô rất không muốn, nhưng cuối
cùng Đào Anh Thy vẫn phải đi.
Vào lúc nghỉ trưa, Đào Anh Thy đến tập đoàn
‘Vương Tân.
Chương Vĩ vẫn chưa đi ăn cơm trưa, đang ở
trong phòng giải quyết công việc thì tiếng chuông
điện thoại vang lên.
Anh ta thấy cái tên trên màn hình điện thoại
thì hơi bất ngờ, bắt máy: “Đào Anh Thy à?”
“Xin lỗi trợ lý Vĩ, tôi đang ở dưới lầu tập đoàn
‘Vương Tân, anh có thể đến trước cổng dẫn tôi
vào được không? Bảo vệ ở đây không cho tôi vào
làm tôi hơi khó xử. Ngài Hải Minh bảo tôi đến
nhưng không nói rõ thời gian cụ thể”
“Giờ tôi xuống liền” Chương Vĩ cúp điện thoại
đứng dậy, đi về phía cửa phòng làm việc. Anh ta
càng nghĩ càng thấy sai sai, sao bảo vệ lại ngăn
Đào Anh Thy vào đây chứ?
Khi Chương Vĩ xuống đến phía dưới, thấy
người đang ăn mặc kín mít đứng ngoài cổng, cô
đeo khẩu trang, kính râm, còn mang khăn che
đầu, kín từ trên xuống dưới.
“Cô là… Chương Vĩ quan sát cô.
“Anh nhận ra tôi sao?” Đào Anh Thy hỏi: “Rõ
ràng thế à? Tôi muốn người khác không nhận ra
tôi nên mới ăn mặc thế này, người ta cho tôi vào,
có phải tôi đã thành công rồi không? Nhưng sao.
anh lại nhận ra tôi?”
*,.* Khóe mắt của trợ lý Chương Vĩ giật một
cái: “Cô theo tôi lên đi”
Sau khi vào thang máy, Đào Anh Thy do dự
một chút rồi hỏi: “Hôm nay tâm trạng của ngài Hải
Minh thế nào?”
Trợ lý Chương Vĩ nhìn cô một cái đầy sâu xa,
nói: “Cùng bình thường thôi, không có gì khác biệt”
Đào Anh Thy không hỏi thêm gì nữa
Đúng là không hiểu, rõ ràng chuyện này có
thể nói xong trong điện thoại mà, sao lại bắt cô
chạy tới tập đoàn Vương Tân chứ.
Nhưng đây là lệnh của Tư Hải Minh, cô không
dám không nghe theo.
Chương Vĩ gõ cửa phòng làm việc giúp cô,
giọng nói trầm thấp tràn đầy sự uy hiếp của Tư
Hải Minh vang lên, khiến người khác bỗng chịu
một áp lực vô hình.
Đào Anh Thy đẩy cửa ra rồi đi vào một mình,
sau khi đóng cửa, cô cảm thấy mình như đang
đóng lại đường lui của bản thân vậy.
Người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế màu
đen sau bàn làm việc, vô cùng lạnh lùng.
Đôi mắt đen nhánh sắc bén như chim ưng.
đang nhìn cô chằm chảm như nhìn con mồi của mình.
Đào Anh Thy cứng cả người: “Ngài Hải Minh,
có lẽ ngày mốt tôi phải về quê đế cúng bái bà nội
tôi, tôi có thể đi không? Tôi chắc chắn thứ hai sẽ
về lại đài truyền hình Tiên Phong!”
“Đừng căng thẳng, tôi chưa bảo tôi không cho
phép mà!” Tư Hải Minh nói một cách sâu xa.
Đào Anh Thy không ngờ anh đồng ý dễ dàng
như thế, cô rất bất ngờ nhưng vẫn rất vui vẻ.
*Cảm ơn ngài Hải Minh! Vậy, nếu không có
việc gì thì tôi về đài truyền hình trước nhé!” Đào