Edit: Yan==================
Đêm hôm ấy nóng bỏng như thế đó.
Buổi sáng ngày hôm sau, Ngụy Lai và Sơ Ân như hai cọng hoa yếu ớt héo hon đều không dậy nổi khỏi gường.
Đầu Sơ Ân rối như tổ quạ híp mắt miết vai, đấm lưng, xoa eo cho Ngụy Lai.
Ngụy Lai khàn giọng nói: "Hỗ công sướng nhất thời, sáng dậy mệt hết hồn."
Qua năm phút, Sơ Ân nằm sấp xuống mở di động lướt weibo nói: "Đến lượt anh."
Ngụy Lai nghe vậy gian nan bò dậy xoa eo cho Sơ Ân, xoa một lát Sơ Ân lại duỗi chân đến nói như đại gia: "Còn chân nữa, bị anh bẻ rút gân rồi, đau lắm."
Ngụy Lai lại thở dài: "Trẻ trung không nỗ lực, về già buồn bực chi."
Sơ Ân: "...... Cái gì? Anh còn chê em không nỗ lực?"
Ngụy Lai nói: "ý anh là, nhân lúc chúng ta còn trẻ làm mấy tư thế yêu cầu thể lực nhiều thêm mấy lần, làm đến già rồi thì khỏi phải buồn chi nữa."
Sơ Ân: "......"
Hai người an an phận phận ở nhà nghỉ ngơi hai tuần, Ngụy Lai dưới sự thúc giục của Sơ Ân cũng thành công giảm sáu cân, giá trị nhan sắc cũng theo đó mà tăng lên.
Mặc dù Sơ Ân đã tiến vào giai đoạn hiền giả nhưng lại càng thêm lo được lo mất, không có chuyện gì cũng nhất định phải dính lấy Ngụy Lai, hận không thể dính lấy hắn thành một cục.
Giữa trưa hôm nay, Ngụy Lai đã gặm xong tương đối phần cơm dinh dưỡng tập thể hình với Sơ Ân bèn nói: "Buổi chiều nay anh phải đến công ty."
Sơ Ân nói: "Đi làm gì thế?"
Ngụy Lai: "Việc nhỏ thôi không cần lo lắng. Bộ phận quan hệ xã hội cần phải tổ chức lại."
Sơ Ân nói: "Mấy giờ anh về?"
Ngụy Lai: "trước 6 giờ."
Sơ Ân gác đầu lên bàn, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: "Em nhớ anh thì phải làm sao đây?"
Ngụy Lai: "...... Em đùa anh đó hửm? Đã bao nhiêu năm rồi, hai ta cũng đâu phải là mới ở bên nhau đâu?"
Sơ Ân đúng lý hợp tình nói: "Chỉ là, chỉ là em sẽ nhớ anh đó. Cho dù là mới yêu hay hiện tại, anh không ở đây em đều sẽ nhớ anh."
Ngụy Lai đột nhiên bị Sơ Ân đột kích, làm lòng hắn sinh ra áy náy với chuyện mình sắp làm nhưng cuối cùng dục vọng tà ác vẫn chiến thắng chút áy náy này, hắn nói: "Em nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh."
Ngụy Lai ra ngoài, Sơ Ân đứng ở cửa mắt trông mong tiễn hắn, "Trên đường cẩn thận nha."
Ngụy Lai: "Ò."
Sơ Ân: "Em chờ anh về nấu cơm cho em."
Ngụy Lai nói: "Bảo đảm không để em đói bụng."
Sau khi Ngụy Lai đi rồi Sơ Ân liền làm ổ trên sô pha lướt weibo, đang định ngủ trưa bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa.
Sơ Ân nhìn qua camera thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp, khí chất xen giữa mỹ thiếu nữ ngọt ngào và sự thành thục của thiếu phụ, tay người phụ nữ còn dắt theo một bé trai đáng yêu mập mạp.
Sơ Ân cảm thấy bé trai này có hơi quen mắt, cẩn thận ngẫm lại lập tức lạnh cả sống lưng, trái tim cũng đập liên hồi.
Bé trai này cực kỳ giống Ngụy Lai khi còn nhỏ.
Trong nháy mắt kia, bao nhiêu rác rưởi vừa thấy trên weibo lập tức quay quồng trong đầu cậu.
Một tờ giấy thỏa thuận ly hôn ném lên mặt, người đàn ông kia bảo cô cút đi. Bảy năm sau, cô quay lại cùng với một đứa nhóc thiên tài, nhóc con hai tay chống nạnh, "Mẹ, nghe nói bây giờ đang phổ biến nhận cha nuôi, mẹ chờ con, con đi nhận một người chống lưng cho mẹ."
Mẹ nó, từng dòng rác rưởi qua lại không vứt nổi một chữ. Trước mắt Sơ Ân tối sầm, tay run rẩy gửi cho Ngụy Lai một bức ảnh trong camera
"Ngụy tú bà, bọn họ là ai?"
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Phát sốt, tui đang ở bệnh viện truyền nước, một tay đánh chữ khó quá à, ngày mai tui sẽ tranh thủ nhiều một chút nha.