Edit: Yan=================
Sơ Ân nói xong, biểu cảm của Yến Vân Thủy trở nên có hơi kì lạ dường như muốn nói gì đó nhưng lại ngại nhiều người nên nhịn xuống.
Một lát sau, Yến Vân Thủy đưa Sơ Ân đến phòng nhỏ gội đầu mới nói: "Em nói Ngụy Lai gọi điện thoại cho ba mẹ hắn ở ban công?"
Sơ Ân nói: "Anh ấy trốn ra đó gọi, em nghe thấy gì mà bận công việc không về nhà, hẳn là ba mẹ anh ấy nhỉ?"
Yến Vân Thủy do dự một lát cuối cùng vẫn không quản được cái mồm, nói: "Ngụy Lai... Anh nhớ lúc sắp tốt nghiệp đại học hắn đã đoạn tuyệt với ba mình rồi. Hắn không kể với em à?"
Sơ Ân siết chặt nắm tay, sau một lúc lâu mới mất mát nói: "Em đã từng hỏi nhưng anh ấy đều nói qua loa lấy lệ. Chỉ nói sức khỏe đều rất tốt này nọ, em hoàn toàn không biết gì về tình huống nhà anh ấy. Trước nay anh ấy vẫn luôn không nói với em."
Yến Vân Thủy vội nói: "Hắn cũng không cố ý nói với anh, em đừng ghen nha. Anh chỉ biết hắn quê ở Thanh Đảo, trong nhà hẳn là rất có tiền, lúc Ngụy gà học đại học chính là cái loại phú nhị đại lái siêu xe thả thính khắp nơi ý. Lúc sắp tốt nghiệp cãi nhau một trận to với ba hắn bị trong nhà cắt sinh hoạt phí, lúc tới tìm anh vay tiền mới nói hắn trở mặt với ba."
Sơ Ân: "......Vì sao lại trở mặt? Là... vì comeout ạ?"
Yến Vân Thủy nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là không phải. Ngụy gà vẫn luôn miệng mắng ba hắn súc sinh, mắng rất kích động, là cái kiểu kích động hoàn toàn xé mặt mũi ý. Hắn còn nói coi như hắn đã chết cha chết mẹ, sau này đừng ai tới làm phiền hắn."
"Em biết là anh rất hóng hớt mà. Có một lần Ngụy Lai Ngụy Lai tiếp khách uống đến mức suýt nữa thì trúng độc cồn, cái thứ chết mẹ Diêu Triêu Vụ kia cũng không biết ngăn hắn lại, anh đi bệnh viện chăm hắn nhưng mà anh cũng đâu chăm sóc được lâu đâu nên anh mới nói để anh liên lạc với người nhà hắn. Hắn không cho anh gọi còn nói mê."
"Anh đoán là từ khi còn nhỏ thì cảm tình của ba mẹ Ngụy gà đã không tốt rồi, ngày nào cũng cãi nhau. Ngụy Lai sợ bọn họ li hôn nên vẫn luôn rất nghe lời. Trước năm 18 tuổi, oa, quả thực là! Em lên mạng tìm thử còn có thể tìm được hắn đó, nam thần phim thần tượng thanh xuân vườn trường đó. Học giỏi, hot boy, đoan chính lễ phép cười lên còn dịu dàng, omg, nếu không phải khi đó anh chưa phát hiện mình là gay thì anh nhất định đã theo đuổi hắn rồi, hiện tại đã chả đến lượt em."
Sơ Ân: "......Bởi vậy, lúc đó rốt cuộc Ngụy Lai nói mê cái gì?"
Yến Vân Thủy gãi gãi mặt, nói: "Anh đoán là hình như ba mẹ hắn ly hôn, không bao lâu sau ba hắn đã nhanh chóng kết hôn với bảo mẫu nhỏ trong nhà."
"Có thể là... Ngụy gà trước đó quá hiểu chuyện, sau khi bị kích thích mới chạm đất bắn ngược thành một con gà rừng phóng đãng."
Sơ Ân ò một tiếng, rất hối hận vì giận dỗi Ngụy Lai, muốn về nhà ôm hắn cọ cọ mặt.
Sơ Ân lấy điện thoại trả lời Ngụy Lai: "Em đi gội đầu, đợi gội xong sẽ về ngay."
Ngụy Lai không trả lời làm trong lòng Sơ Ân thấp thỏm nghĩ có phải mình lúc nào cũng vô cớ gây sự sẽ khiến Ngụy Lai phiền chán hay không.
Sơ Ân không nhịn được, mỗi ngày cậu đều muốn Ngụy Lai yêu cậu nhiều hơn một chút. Chỉ là tình yêu vốn chẳng thể đo lường, thậm chí còn có thể nhạt nhòa theo thời gian, bởi vậy Sơ Ân chỉ có thể không ngừng đòi hỏi từ Ngụy Lai, cậu thích Ngụy Lai dỗ dành mình đối tốt với mình, như vậy cậu mới có thể cảm thấy Ngụy Lai yêu cậu thật sâu đậm.
Sơ Ân nói: "...... Vân Vân, có phải là em không còn đẹp như trước kia hay không?"
Yến Vân Thủy: "Em nghĩ cái gì thế, nhiều năm như vậy em nhất định sẽ có một chút thay đổi là đúng rồi."
Trước đây Sơ Ân mỗi tháng sẽ đến thẩm mỹ viện một lần, chỉ là sau khi yêu đương với Ngụy Lai thì dần dần chậm trễ, da dẻ cũng không còn sáng như trước đây nữa.
Đến khi Sơ Ân gội đầu xong Ngụy Lai rốt cuộc cũng trả lời tin nhắn của cậu, " Biết rồi nha ~ Buổi chiều anh còn có việc, em giúp anh mua đồ ăn về nhó, moah moah."
Thấy Ngụy Lai không tức giận lòng Sơ Ân cũng thả lỏng một chút, trang điểm cho bản thân xinh xinh đẹp đẹp rồi mới đeo khẩu trang ôm Đại Quất đi mua đồ ăn.
——— phân cách tuyến ——
Quả thực là buổi chiều Ngụy Lai có hẹn người, là em gái khóa dưới thời đại học Lâm Nhất Huyền hiện tại đang là nhân viên chính phủ ở cục điều tra dân cư quốc gia, cô được Ngụy Lai nhờ hỗ trợ điều tra thân thế của Sơ Ân.
"Điều tra về Sơ Ân thực sự phí không ít sức lực." Lâm Nhất Huyền uống một ngụm cà phê, "Hồ sơ của cậu ấy ở cô nhi viện bị lửa thiêu hủy sau đó hộ tịch lại ở nhà họ Trần, quá khứ về cơ bản đều trống không, em phải chạy rất xa mới tìm được lão viện trưởng năm đó mới hỏi ra được."
Ngụy Lai cười cười chân thành nói: "Thật sự phiền em quá rồi, anh nhất định sẽ nỗ lực tương trợ."
Lâm Nhất Huyền cũng hào phóng cười nói: "Anh biết là em muốn cái gì mà, năm nay anh 38 em cũng đã 35, thời học đại học em theo đuổi anh bị anh từ chối, còn nói đợi đến khi chúng ta đều hơn 30 rồi nều như chưa lập gia đình thì sẽ cùng nhau thử xem. Em đã độc thân một năm anh cũng không có bạn gái. Thế nào? Có muốn suy xét một chút không? Đôi ta cứ vậy chắp vá một chút."
Ngụy Lai thêm năm muỗng đường vào ly cà phê, uống một ngụm nói: "Em không thích đàn ông, nhưng mà anh đây thích."
Lâm Nhất Huyền:?????
Ngụy Lai thẳng thắn nói: "Sơ Ân không chỉ là nghệ sĩ của anh còn là chồng anh, chính là kiểu bên nhau trọn đời ấy."
Lâm Nhất Huyền: "......"
"Sơ Lai is real." Ngụy Lai nhe răng cười với Lâm Nhất Huyền, sau khi hoàn thành chỉ tiêu rải cơm chó ngày hôm nay thì tâm tình vô cùng vui vẻ, " Em rất tốt nhưng chúng ta chỉ có thể làm chị em."
Lâm Nhất Huyền: "... ôi cha mẹ ôi."
Câu gốc của bạn Huyền là我滴个仙人板板喔
Ta tích cái tiên nhân bản bản ác.Mình không tra được cụm này nghĩa là gì, tra riêng 仙人板板
thì nó có nghĩa là tấm bia linh hồn hoặc ván quan tài, xuất phát từ tiếng Quan thoại Tây Nam. Những từ chửi thề thường được sử dụng ở các vùng Tứ Xuyên, Quý Châu, Hồ Bắc và Trùng Khánh, đồng thời chúng cũng được dùng để bày tỏ sự ngưỡng mộ, bất lực và không liên quan gì đến đối phương. Giải thích: Nghĩa gốc chỉ thẻ linh hồn tổ tiên.Lâm Nhất Huyền đột nhiên nghe tin đối tượng mình thầm mến hồi đại học đã lén lút gả làm chồng người ta khiến nội tâm cô không tiếng động sụp đổ ba giây nhưng lại rất nhanh khôi phục trấn định--- Một khi đã chấp nhận cái giả thiết này thì hình như cũng khá là ổn.
"Chúc hai anh hạnh phúc nhé. Nhưng anh là người yêu của Sơ Ân, nghe thấy thân thế của cậu ấy có thể sẽ không thật sự vui vẻ đâu."
Hóa ra, vận mệnh bi kịch của Sơ Ân đã định sẵn kể từ khi cậu còn chưa được sinh ra.
Mẹ của cậu là một phụ nữ bị lừa bán đi, bà bị bắt từ nơi nào đến đã chẳng thể nào biết được nhưng nhìn từ diện mạo của Sơ Ân thì mẹ đẻ của cậu nhất định là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp, mà sự xinh đẹp này có lẽ chính là cái tội của bà, bà bị bán vào núi sâu làm vợ của một kẻ ngốc. Sau đó bà sinh một bé trai khoẻ mạnh, chính là Sơ Ân, cha mẹ của kẻ ngốc kia rất vui, đều cho rằng từ đây bà sẽ an phận làm con dâu của bọn họ không chạy trốn nữa nên cởi bỏ xích cho bà.
Ai cũng chẳng ngờ, lúc Sơ Ân mới đầy một tuổi mẹ đẻ của cậu cầm rìu chém chết toàn bộ người nhà này rồi nhảy sông tự sát duy chỉ để lại Sơ Ân vừa mới cai sữa mẹ.
Ơ nơi sơn thôn còn mê tín thì Sơ Ân chính là một đứa nhỏ vô cùng không may mắn nên không ai chịu nuôi cậu, thôn trưởng thấy cậu đáng thương bèn mang cậu lên cô nhi viện ở huyện thành.
Lão viện trưởng là một người thiện lương nên không nói chân tướng cho Sơ Ân biết, ông chỉ nói với cậu rằng cha mẹ không cần cậu nhất định là trong lòng có nỗi khổ, về sau cậu nhất định phải nỗ lực trở thành một chàng trai ưu tú đừng để bọn họ thất vọng.
Lão viện trưởng gieo hạt giống tốt đẹp trong lòng nhóc Sơ Ân, sau này quả thực Sơ Ân không trầm luân trong bùn lầy mà nỗ lực sinh trưởng hướng về ánh sáng, trở thành một chàng trai ưu tú lấp lánh như sao.
Ngụy Lai nghe đến độ đôi mắt cay cay, hắn uống một ngụm cà phê miễn cưỡng che giấu cảm xúc nói: "Thân thế của Sơ Ân coi như bí mật giữa chúng ta thôi, anh hi vọng em ấy sẽ không bao giờ biết, được chứ? "
Lâm Nhất Huyền nói: "Đương nhiên, anh có muốn đi Wc khóc một trận không?"
Ngụy Lai thở dài, nói: "WC rất xa, anh đi nửa đường đã khóc ra tiếng gà gáy rồi. Em để anh bình tĩnh một lát, anh khó chịu."
Cho dù Sơ Ân rất ít khi nhắc đến nhưng Ngụy Lai cũng có thể nhận ra Sơ Ân vẫn luôn canh cánh trong lòng với chuyện vì sao mình bị cha mẹ thân sinh vứt bỏ, Ngụy Lai chỉ nghĩ đơn giản là do trong nhà không nuôi nổi hoặc là Sơ Ân bị bọn buôn người ôm đi thôi. Nhưng chẳng ngờ sẽ là cái dạng chuyện cũ như thế này. Sơ Ân vốn đã tự ti mẫn cảm nếu như để cậu biết bản thân mình sinh ra như vậy thì có lẽ còn khó chịu gấp trăm lần so với hắn.
Từ sau khi Lâm Nhất Huyền phát hiện Ngụy Lai là chị em thì không hiểu sao lại nổi lên cảm giác thương tiếc của chị em thân thiết, nói: "Ăn bánh kem nhé, em mời anh."
Ngụy Lai nói: "...... Anh đang giảm béo."
Lâm Nhất Huyền: "Em chia cho anh một chút, loại gay trung niên có chồng như anh thì béo một chút có sao đâu."
Ngụy Lai vốn đang muốn kiên trì một chút nhưng thật sự là đói thảm rồi bèn cầm cái muỗng xúc một miếng bánh kem trên bàn trà.
Ai, bánh kem ăn ngon thật.
Chỉ là Ngụy Lai không ngờ đến, Sơ Ân đang ở đối diện đường cái mua hạt cho mèo.
Cửa hàng thú cưng và tiệm cà phê đều ở cửa tiểu khu, trong lòng Ngụy Lai là hắn chỉ hẹn bạn bè nói chuyện gần một chút nói xong chuyện thì đi vài bước là về nhà nấu cơm.
Nhưng mà dưới ánh mắt Sơ Ân thì sự tình hoàn toàn không phải vậy.
Ngụy Lai giấu cậu đi gặp một phụ nữ mà trước nay cậu chưa từng gặp, cô gái kia trang điểm khéo léo cười lễ phép ngọt ngào như là đến xem mắt vậy, Ngụy Lai mặc đồ tương đối thoải mái hoàn toàn không giống như đang có công việc. Hai người trò chuyện với nhau thật vui nhưng dù sao cũng là xem mắt nên luôn có lúc trò truyện tẻ nhạt, Ngụy Lai liền gọi cho cô gái một phần bánh kem dâu tây. Cô gái làm nũng nói mình còn đang giảm béo liền đẩy bánh kem vào giữa, hai người thân thân mật mật chia sẻ một cái bánh kem
Sơ Ân cách đường cái ngơ ngác mà nhìn, mãi đến khi Đại Quất không chờ nổi cào cậu một cái cậu mới phản ứng lại. Sơ Ân xách theo đồ ăn với hạt mèo, ôm Đại Quất vội vàng về nhà như trốn hồng hải mãnh thú.
Bây giờ mới là tháng sáu nhưng không hiểu sao Sơ Ân lại cảm thấy lạnh lẽo bèn mở đèn sưởi trong nhà lên, ôm chân ngồi bên cạnh sưởi.
Muốn tín nhiệm người mình yêu thì có vấn đề phải trao đổi với nhau. Sơ Ân nghĩ những người yêu nhau đều phải hiểu điều này, liều mạng an ủi bản thân đừng suy nghĩ lung tung.
Không biết qua bao lâu Ngụy Lai xách theo một hộp bánh kem chocolate về, nhìn thấy cậu đang sưởi dưới đèn, cả kinh nói: "Sơ Ân, sao em lại cảm thấy lạnh? Có phải là bị ốm rồi không?!"
Sơ Ân ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Ngụy Lai, Ngụy Lai bước qua vừa cúi đầu nhìn đã kêu lên: " Đứa ngốc này, em ngồi gần như vậy ngay cả lông chân cũng trụi rồi kia kìa!"
Ngụy Lai tắt đèn sưởi đi, quan tâm sờ sờ trán Sơ Ân: "Nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường, hẳn là do em giảm béo nên bị hạ đường huyết mới cảm thấy lạnh.
Sơ Ân nhẹ giọng nói: "Chiều nay anh đi có việc gì thế?"
Ngụy Lai nói: "Chuyện của em đó!"
Sơ Ân lại hỏi: "Nói với ai?"
Ngụy Lai vốn không muốn tiết lộ chút gì bèn nói: "Trợ lý của anh."
Lòng Sơ Ân trùng xuống tận đáy cốc, uể oải ò một tiếng, Ngụy Lai lại cho rằng cậu đói nên đặt bánh kem lên tay cậu, "Ăn một chút đi, anh cố ý mua cho em đó."
Sơ Ân nghĩ thầm, rõ ràng là xem mắt với cô gái kia xong rồi tiện thể mua.
Nếu Sơ Ân không nhìn thấy một màn trong tiệm cà phê kia thì cậu nhất định sẽ nổi giận đùng đùng, mạnh mẽ lên án Ngụy Lai là chướng ngại vật trên con đường giảm béo của cậu, sau đó để Ngụy Lai ăn bánh kem trước còn cậu chỉ nếm chút hương vị trong miệng Ngụy Lai.
Chẳng qua là, Sơ Ân nhìn thấy cho nên cậu không dám.
Tiền đề của cậy sủng mà kiêu là cậu phải có được rất nhiều rất nhiều tình yêu của Ngụy Lai, chỉ là nhỡ đâu cậu không có thì sao?
Sơ Ân quay đầu đi cắn một miệng to bánh kem rồi nuốt xuống, sợ Ngụy Lai không vui.
Ngụy Lai nắm nắm sau cổ Sơ Ân nói: "Anh xin lỗi nhé, anh quên mất sinh nhật em."
"Không sao", Sơ Ân lắc đầu cọ cọ mặt Ngụy Lai, thỏ thẻ nói: "Một đêm bảy lần."
"Được dược được," Ngụy Lai cắn lên môi Sơ Ân, "Em đúng là yêu tinh hút nhân khí!"