Edit: Yan============Sơ Ân nằm ngủ khò khò rồi, Ngụy Lai lại hoàn toàn tỉnh táo, muốn chơi di động lại sợ ánh sáng di động khiến cho đại ma vương Âu nhuận quất chú ý.
Lại nói tiếp, lần gần đây nhất Sơ Ân giảm béo liều mạng như vậy vẫn là lúc những ngày tháng nhàn hạ của Thần tượng nhà tui chuẩn bị quay.
———— 6 năm trước ——
Trước khi quay bảy ngày Sơ Ân và Ngụy Lai đều rất lo lắng.
Ngụy Lai là lo lắng không để lại dấu vết, có thể hiện thì cũng là ở việc hắn không có chuyện gì lại quyến rũ sờ lông chân một phen.
Sơ Ân lại lo âu đến mức vô cùng rõ ràng, phần lớn thời gian đều ngâm mình ở phòng tập thể thao, chỉ mấy ngày đã luyện được đường cong cơ bắp hoàn mỹ mượt mà, dáng vẻ có thể một chấp 3.
Ngụy Lai vuốt lông chân cắn hạt dưa: "Này nha, cậu đi quay chương trình chứ không phải sống mái đi cướp địa bàn với người ta."
Sơ Ân thong thả hữu lực tập hít đất, nói: "Ngồi trên đây."
Ngụy Lai: "...... tự mình động???"
Sơ Ân cạn lời một lúc mới gắt gỏng: "Ngồi lên lưng tôi!"
Ò, hóa ra là tăng độ khó lúc hít đất, mất công người ta vui vẻ một hồi. Ngụy Lai đặt mông ngồi lên lưng Sơ Ân trấn an cậu: "Cậu phải tin bản thân mình, cậu không còn là cái túi khóc năm đó nữa mà là Nicolas khóc nhè, nếu như cậu không mềm lòng thì Trần Mai Hàm lại có thể đụng vào cậu chắc?"
Sơ Ân thở dốc nói: "Câm miệng. Nguỵ tú bà anh ồn muốn chết."
Ngụy Lai bĩu môi, dùng sức ngồi xuống: "Bắt nạt người nhà, cậu chỉ biết hung dữ với tui."
Sơ Ân bị Ngụy Lai ngồi một phát nằm bẹp xuống, rầm rì nói: "Tôi không mềm lòng với Trần Mai Hàm, vậy anh đối với Diêu Triêu Vụ thì sao?"
Ngụy Lai ngồi trên lưng Sơ Ân, lộ ra ánh mắt tang thương của tú bà lòng mang tâm sự, "Tôi với Diêu Triêu Vụ ư..." Ngụy Lai sờ sờ chân, "Xem như vui vẻ đến nhẹ nhàng đi, không căng thẳng như cậu với Trần Mai Hàm."
"Cái tôi nói không phải cái này." Mặc dù Sơ Ân đang quỳ rạp trên đất lại như ngâm mình trong nước chanh, "Anh... từng quen bao nhiêu bạn trai rồi?"
Ngụy Lai dù có tính cũng không tính được hỏi: "Sao thế cục cưng mít ướt, lại ngại người ta dơ, ngại người ta tiện phải không?"
"Hừ, anh đừng có nói sang chuyện khác, nếu tôi chê anh dơ thì giờ anh có thể ngồi trên lưng tôi à?" Sơ Ân dừng một chút, "...... Anh chỉ thích một mình anh ta thôi à?"
Ngụy Lai rời khỏi lưng Sơ Ân đỡ cậu ngồi dậy, "Ài, nếu như cậu muốn tán gẫu về tỉnh sử của tôi thì tôi đã không buồn ngủ rồi."
Ngụy Lai kể một cái đã mất hai giờ. Có người lẳng lơ hoang dã, có người đào hoa, sau khi Sơ Ân nghe xong tình sử của Ngụy Lai mới phát hiện bản chất của Ngụy tú bà chính là một đóa bọt sóng (đóa hoa lẳng lơ)
Ngụy Lai cũng không phải cái loại tiện thụ truyền thống cẩu huyết đau khổ vì tình, đúng là hắn yêu thầm Diêu Triêu Vụ. Bởi vì yêu thầm Diêu Triêu Vụ mà đứng sau lưng gã yên lặng trả giá rất nhiều cũng không sai. Nhưng mà thích cũng không cản trở hắn tìm kiếm tình yêu đích thực.
Yêu cầu với bạn tình của hắn chỉ là big and long, nhưng yêu cầu đối với bạn trai của hắn lại cực cao cho nên tình yêu của hắn chưa từng qua nổi một tháng, bấm tay tính toán tất cả đều là đổi bạn trai theo tháng.
Nguyên văn lời Ngụy Lai nói là: "Chán rồi. Nghĩ đến việc phải ở bên người này thật lâu, vì hắn si, vì hắn cuồng, vì hắn đụng tường nam chẳng quay đầu là tâm tình người ta lại nặng nề."
Sơ Ân chỉ một câu đã nói trúng tim đen hắn: "Ngụy Lai, anh có thể kiên trì nhiều năm thích Diêu Triêu Vụ như vậy thực ra là bởi vì anh không chiếm được gã. Nếu như anh chịch hắn vài lần thì cũng sẽ chán thôi."
Ngụy Lai liếc nhìn Sơ Ân một cái, "Cậu nói như vậy cũng rất có lí, chỉ là khiến người ta trông thật là hạ tiện."
Sơ Ân nói: "Anh chính là tiện, Diêu Triêu Vụ cũng chẳng sạch sẽ như anh nghĩ đâu."
Ngụy Lai trầm mặc một lát, nói: "Vậy cũng chẳng có gì, tan thì cũng tan rồi."
Sơ ân: "......"
Sơ ân tức giận đến mức leo lên máy chạy bộ chạy mười km
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói: