Cơ khuyển thăng thiên 基犬升天
Chắc tác giả muốn nói là 鸡犬升天
gà chó lên trời, ý là cả họ được nhờ ấy ạ. Nói chung là toy chịuuu==================
Ba người ngồi quây xung quanh nồi lẩu cá chua cay, Yến Vân Thủy vừa ăn vừa lòng đầy căm phẫn vỗ bàn.
"Uổng công tui học phép biện chứng nhiều năm như vậy, lần này thế mà bị người ta coi như súng mà sử dụng, tui như vậy có khác gì mấy kẻ anh hùng bàn phím mà tui khinh nhất cơ chứ, a a a thật là thất bại, sao lại thành cái dạng này cơ chứ!"
Sơ Ân nói: "...... Vậy nên rốt cuộc là cái dạng gì cơ?"
Ngụy Lai xoa xoa miệng kể lại: "Chuyện là thế này."
Thời gian quay lại mấy giờ trước, Nhâm Tra ném di động xong chạy, Vương Mông Mông xỉu ở ven đường. Người qua đường chính nghĩa Ngụy Lai và Yến Vân Thủy mang vẻ mặt hóa đá một người xách cánh tay một người nhấc chân mang Vương Mông Mông đến phòng cấp cứu.
Lúc ở bệnh viện, Vương Mông Mông nói cho bọn Ngụy Lai một phiên bản khác của câu chuyện.
Hai câu chuyện đều có chung một nữ chính tên Lương Nhã Đình, cả nước có biết bao người tên Lương Nhã Đình chứ, cô vốn tưởng rằng cuộc đời mình sẽ giống như đại đa số các cô gái khác, học đại học xong thì tìm việc làm, kết hôn rồi sinh con, cuộc sống sẽ có gập ghềnh cũng có ánh mặt trời lẫn cầu vồng, sau đó sống thọ và chết tại nhà giống như những "Nhã Đình" khác mà thôi.
Lương Nhã Đình trong câu chuyện thứ nhất Ngụy Lai nghe được vừa xấu vừa béo, vừa ngang ngược vừa ích kỷ, si mê Nhâm Tra điên cuồng đến mức không tiếc lấy việc nói cho cả thế giới biết Nhâm Tra là đồng tính để áp chế, mặt dày mày dạn kết hôn với gã, sauu khi kết hôn lại ngoại tình với người đàn ông khác bị phát hiện thì vừa xấu hổ vừa giận giữ đe dọa tự sát.
Mà ở câu chuyện của Vương Mông Mông kể, Lương nhã đình là một cô gái vừa thiện lương vừa đáng yêu, da trắng như tuyết còn hơi mũm mĩm như trẻ con, tính tình nội liễm, cô cũng sẽ vừa giảm béo vừa giấu đồ ăn vặt như con sóc nhỏ, thích đi dạo phố, đam mê theo đuổi vô số thần tượng nhưng tuyệt nhiên không phải loại người lăng nhăng.
Lương Nhã Đình và Nhâm Tra quen biết nhau qua xem mắt, lần đầu tiên gặp Lương Nhã Đình đã có ấn tượng rất tốt với Nhâm Tra. Quần áo tươm tất, cẩn thận dịu dàng, giữa hai người cũng không thiếu đề tài nói chuyện, từ kinh tế chính trị đến phim truyền hình đồ trang điểm Nhâm Tra đều có thể tán gẫu với Lương Nhã Đình.
Quan hệ giữa hai người dần dần thân mật, xác định là quan hệ bạn trai bạn gái nhưng thái độ của Nhâm Tra với Lương Nhã Đình ngày càng vi diệu.
Wechat không trả lời ngay, có lúc thậm chí còn một hai ngày mới trả lời một câu "Anh biết rồi", "được", "Chú ý nghỉ ngơi". Nơi hai người làm việc cách nhau rất xa, cuối tuần Lương Nhã Đình hẹn gã đi chơi, ba lần thì Nhâm Tra mới đồng ý một lần, nói là công việc bận quá. Lương Nhã Đình trong tối ngoài sáng hỏi thăm mới biết là cha mẹ Nhâm Tra không thích Lương Nhã Đình vì ngoại hình và điều kiện nhà cô không tốt, cô nỗ lực giảm cân thậm chí còn đi phẫu thuật thẩm mỹ, thế nhưng thái độ Nhâm Tra vẫn lãnh đạm như trước.
Nhâm Tra như là chỉ yêu cô một chút vào khoảnh khắc cũng vô cùng ngắn ngủi, Lương Nhã Đình chịu đủ tra tấn, dưới sự khuyên bảo của Vương Mông Mông chủ động nói chia tay, Nhâm Tra cũng lập tức đáp ứng.
Gia đình giục chuyện kết hôn, Lương Nhã Đình lại quen người bạn trai thứ hai, người này hơn cô năm tuổi, là nhân viên thị trường nên luôn bận đến độ chân không chạm đất ngày đêm điên đảo, yêu cầu về vợ tương lai chỉ cần có thể sinh con là được. Lương Nhã Đình nghĩ, tạm chấp nhận cũng được hai người môn đăng hộ đối, hơn nữa cô cũng tới tuổi kết hôn rồi, đối tượng kết hôn cũng không nhất định phải là người mình thích.
Đúng lúc này Nhâm Tra lại chủ động liên lạc với Lương Nhã Đình,thái độ của gã nồng nhiệt nói khi đó không nhận ra lòng mình, hèn mọn khẩn cầu Lương Nhã Đình tha thứ.
Truy thê hỏa táng tràng được nhiều người yêu thích cũng là có lí do, người đàn ông hôm qua còn hờ hững với cô, hôm nay đã thành kẻ liếm cẩu không hề có điểm mấu chốt như vậy sướng biết bao nhiêu cơ chứ.
Bạn trai hiện tại cũng không quá quan tâm Lương Nhã Đình, Nhâm Tra cạy góc tường nhà người ta dần dần bám riết không tha nỗ lực nửa năm cũng làm cho Lương Nhã Đình và bạn trai làm thị trường của cô chia tay.
Nhâm Tra kết hôn với Lương Nhã Đình, sau khi kết hôn gã vẫn săn sóc như thường, loại thái độ này tiếp tục đến khi Lương Nhã Đình sinh được một bé trai.
Đứa nhỏ vừa được một tháng Nhâm Tra lại chứng nào tật nấy, mấy ngày mấy đêm không về nhà, dù có về nhà cũng không có sắc mặt tốt, âm thầm lẫn công khai ghét bỏ Lương Nhã Đình vì dáng người thay đổi, ngay cả thứ duy nhất coi như đẹp là làn da cũng chuyển vàng vọt, bóng dầu. Mặc dù có cha mẹ Nhâm Tra nhiệt tình chăm sóc đứa nhỏ nhưng Lương Nhã Đình vẫn dần mất đi sức sống, nguyên văn lời của Vương Mông Mông là cô bị chứng trầm cảm sau sinh nghiêm trọng nhưng cũng không ai quan tâm, bao gồm cả chính Nhã Đình.
Lương Nhã Đình không chỉ một lần nghi ngờ Nhâm Tra ngoại tình nhưng mỗi lần đi bắt gian đều chỉ bắt được gã và một người đàn ông khác thuê phòng chơi game, cho đến một tháng trước trong lúc Nhâm Tra tắm cô vô tình phát hiện bộ phim 18+ gã đang xem dở.
Lương Nhã Đình cuối cùng đã hiểu, toàn bộ thế giới của cô như long trời lở đất.
Vạch trần một góc của cuộc hôn nhân không hạnh phúc, bên trong chỉ thấy toàn là kim độc gai nhọn.
Cô là vợ của Nhâm Tra nhưng Nhâm Tra chưa từng thích cô, lúc ban đầu đi xem mắt chỉ để diễn trò, lãnh đạm với cô bởi vì bạn trai hắn ghen, sau đó quay lại theo đuổi cô cũng chỉ vì muốn có người nối dõi.
Lương Nhã Đình muốn li hôn với Nhâm Tra, gã vui vẻ đồng ý thậm chí còn như trút được gánh nặng. Nhưng Lương Nhã Đình lại cảm thấy cả đời mình như bị hủy hoại, cô từ chức lấy chồng thậm chí còn sinh con, nếu nói ra bên ngoài rằng chồng mình là đồng tính thì từ đây gia đình cô sẽ bị người ta ngầm cười nhạo, cô đồng ý với Nhâm Tra không nói ra nhưng cô muốn Nhâm Tra xin lỗi mình, muốn gã cho cô một lí do vì sao lại hại cô như vậy nhưng Nhâm Tra lấy lí do đi công tác mà chạy ra nước ngoài.
Việc ly hôn dây dưa rất lâu, tài sản chia thế nào đứa nhỏ ai nuôi, Lương Nhã Đình không có công việc nên con trai được phán cho Nhâm Tra nuôi. Lương Nhã Đình lao đến nhà cha mẹ Nhâm Tra chất vấn bọn họ, cô náo loạn chửi bới như người đàn bà chua ngoa đanh đá, người nhà kia lại thờ ơ lạnh nhạt coi cô như thứ đáng chê cười, trước khi li hôn và sau khi li hôn là hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau.
Khi đó Lương Nhã Đình mới đột nhiên nghĩ tới, chuyện con trai mình là đồng tính cha mẹ hắn nhất định đã biết từ lâu, sở dĩ ngầm đồng ý vì đã tìm được công cụ sinh dục là cô.
Tất cả mọi người đều lừa cô, thậm chí cô còn hoài nghi cha mẹ mình cũng đã sớm biết đến chuyện này nhưng vì sốt ruột cô lớn tuổi muốn gả con gái ra ngoài nên mới nhắm một mắt mở một mắt, nếu không thì vì sao lại giục cô kết hôn vội như vậy.
Nhân lúc đêm tối, Lương Nhã Đình tự tay bóp chết đứa con trai mới vừa đầy tháng của mình rồi vào phòng tắm cắt cổ tay tự sát, may mà cha cô vừa đúng lúc tới thăm cô nên kịp thời đưa đi bệnh viện, mạng thì cứu về nhưng hồn thì không.
Lương Nhã Đình điên rồi, có khi tỉnh táo có lúc lại điên cuồng hoặc là hai mắt vô thần cười khanh khách, hoặc là ôm gối đầu nói cả một ngày, nói con à mẹ xin lỗi.
Ngụy Lai nói xong, tổng kết lại: "Trước mắt chính là như vậy, tôi cảm thấy lời Vương Mông Mông nói đa phần đều có thể tin, nhưng mà chuyện hóng drama này thì nói không chừng sau này còn có thể xoay ngược lại. Nếu là thật thì Lương Nhã Đình đúng là thảm, cả đời đều bị huỷ hoại sống không bằng chết."
Yến Vân Thủy phụ họa: "Mẹ nó, đúng là tức chết tui! Thứ chym thối, giới gay chúng ta ở Thành Đô đều bị loại người này làm bại hoại! Tui đã hẹn mấy mãnh nam rồi, ngày mai lập tức đi chặn Nhâm Tra lại chơi chết hắn!"
Ngụy Lai khụ một tiếng: "Vân Vân, chú ý hình tượng tiền giáo viên nhân dân của bà."
Yến Vân Thuỷ: "Không phải là làm cái bà tưởng! Làm cái kia chẳng phải là gã còn được lợi à?"
Cạch!
Sơ Ân đột nhiên buông đũa thấp giọng nói: "Tôi ăn no rồi." Nói xong như che giấu gì đó mà bước nhanh đi vào phòng ngủ còn khóa cửa lại.
Yến Vân Thủy ngẩn người, do dự nói: "Nam thần của tui sao vậy? Vừa nãy tui nói sai gì à?
Lúc này Ngụy Lai mới ngộ ra, buông đũa hối hận nói: "Không xong rồi... Tôi không nghĩ đến... Chuyện của Nhâm Tra có hơi giống với Trần Mai Hàm..."
Chỉ cần dính đến Trần Mai Hàm thì Ngụy Lai lập tức cảnh giác, hắn mở ngăn kéo lấy chìa khóa dự phòng ra nhanh chóng quyết định mở cửa phòng ngủ của Sơ Ân lách người vào. Yến Vân Thủy không vào, tu dưỡng tối cao của fans cp chính là không cần làm bóng đèn, đứng ở cửa nghe lén là oke la.
Sơ Ân lại chui vào chăn bọc kín mít chỉ lộ ra mỗi cái đầu.
Ngụy Lai vỗ vỗ cậu nói: "Làm sao đó?'
Sơ Ân hít mũi, nước mắt theo khóe mắt chảy lên gối đầu, "Lòng tôi khó chịu."
Ngụy Lai rút tờ khăn giấy lau nước mắt cho cậu: "... Tôi đã tận lực dùng ngữ điệu vui vẻ kể cho cậu nghe rồi đó."
Môi Sơ Ân run rẩy, mắt thấy đã muốn oa oa khóc lớn lên: "Tôi...Tôi lại càng khó chịu."
Ngày mai lại phải quay chương trình, không thể khóc đến nỗi mắt sưnh thành quả óc chó được, Ngụy Lai sốt ruột dùng ngữ khí như dỗ trẻ ăn sữa ôm Sơ Ân lên dỗ. "Có muốn nâng cao cao hơm, một trăm cái... Một trăm năm mươi... Hai trăm, không thể cao hơn nữa đâu, nếu không ngày mai tôi không thể xuống giường được."
Sơ Ân lắc đầu, nức nở: "Có một khoảng thời gian tôi cũng rất muốn chết."
Động tác vỗ lưng cho Sơ Ân của Ngụy Lai chợt dừng.
"Vừa rồi anh... và Yến Vân Thủy... nói chuyện... Vừa ăn vừa nói. Tôi nhớ vào năm đầu tiên tôi ra mắt bị toàn mạng bôi đen. Lúc tôi ra cửa giải sầu nghe thấy có người đứng dưới biển quảng cáo của tôi nói chuyện của tôi, Sơ Ân thật là thảm... Cũng như thế này, vừa ăn vừa nói, còn cười."
Ngụy Lai trầm mặc một lát rồi nói: "Cậu cảm thấy tối rất máu lạnh sao?"
Sơ Ân lắc lắc đầu, trên hàng còn vương vương mấy giọt nước mắt, "Không, thật sự xin lỗi. Tôi chỉ là nhớ đến bản thân... Tôi muốn khóc, khóc xong là ổn thôi. Thật sự xin lỗi, tôi lại khóc. Tôi chẳng giống đàn ông chút nào...Tôi chỉ biết khóc..."
Ngụy Lai: "......"
Ngụy Lai vốn không phải là người có nội tâm mềm mại gì, sau khi đi làm lại gặp rất nhiều chuyện không hề có điểm mấu chốt khiến ý chí của hắn đã như sắt đá còn mạ thêm một tầng thủy tinh công nghiệp, chuyện của Lương Nhã Đình đối với hắn mà nói chỉ là drama mà thôi nhưng đối với Sơ Ân lại không phải như vậy.
Sơ Ân không được đào tạo diễn xuất nhưng kỹ thuật diễn lại có thể đạt được tán thành của người trong nghề, việc này có liên quan rất lớn đến năng lực cộng tình mạnh mẽ của cậu, lòng cậu mềm yếu, luôn nghĩ tất cả mọi người đều phải hạnh phúc, nếu không phải có một khuôn mặt lạnh lùng rắn rỏi thì đặt ở đâu cũng sẽ bị người ta mắng là ngốc nghếch, ngốc bạch ngọt.
Nhưng mà, thiện thương thì có gì sai? Thích khóc cũng không cần phải nói xin lỗi, dù sao Sơ Ân cũng chỉ khóc trước mặt mỗi mình hắn.
Ngụy Lai nói: "Nhưng mà cậu rất lợi hại nha. Làm người mẫu lại còn biết hát, soạn nhạc, biên đạo, tham gia chương trình thực tế, diễn phim điện ảnh, tất cả những thứ này cậu đều biết, ai bằng tuổi cậu mà có thể làm được như vậy chứ?"
Sơ Ân khàn khàn nói: " Thực ra, tôi muốn đi chơi. Nhưng mà nếu như tôi không đi học Trần Mai Hàm sẽ đánh tôi. Nếu tôi ngoan ngoãn nghe lời, gã sẽ khen thưởng tôi như huấn luyện chó vậy. Anh... Anh là người đầu tiên mang tôi đi chơi."
Ngụy Lai không nhớ nổi: "...mang cậu đi chơi cái gì cơ?"
Sơ Ân mím môi, tủi thân nói: "Chơi mạt chược. Anh quên rồi ư?"
Ngụy Lai: "...... Đó chỉ là ba thiếu một, tiện tay gọi thôi."
Lúc này Ngụy Lai mới nhớ ra, trong lòng hắn cảm thấy tâm trạng Sơ Ân không tốt nhưng từ trước đến nay chưa từng để Sơ Ân ra ngoài du lịch thả lòng, còn ném cậu một mình ở nhà ra ngoài nhuộm một kiểu tóc đến là lẳng lơ.
Ngược lại với sự thờ ơ khi nghe thấy chuyện thảm của nhà người khác, phàm là chuyện liên quan đến Sơ Ân, tùy tiện một chuyện cũng có thể khiến lòng Ngụy Lai nghẹn muốn chết, hắn đành phải xoa xoa tóc Sơ Ân giảm bớt đi, "Tôi thấy cái cậu lợi hại nhất chính là dưới một hoàn cảnh như vậy mà cậu lại trở thành một thần tượng vô cùng vô cùng ưu tú, không gái gú không cờ bạc không hút chích, không điên không tàn ấy thế mà còn cmn đáng yêu như vậy."
Sơ Ân: "xi" một cái hít nước mũi.
Ngụy Lai cẩn thận dâng khăn giấy.
Sơ Ân vừa lau nước mũi vừa nghĩ trong lòng: Miệng tú bà, gạt người gạt quỷ, đây chỉ là canh gà mà kẻ làm người đại diện như Ngụy Lai phải nói mà thôi.
Trên mặt lại không nhịn được cong khóe miệng, trong ngoài bất nhất nói: "Có cái rắm ấy. Đừng có xoa đầu ông đây nữa."
Ngụy Lai xùy một tiếng nói: "Vân vân còn ở bên ngoài, cậu muốn đi ra ngoài tiếp tục ăn hay là khóc thêm lát nữa?"
Tay Ngụy Lai còn đặt trên đỉnh đầu Sơ Ân, Ngụy Lai không rút lại Sơ Ân cũng không né, cứ để đỉnh đầu ở đó.
Sơ Ân nói: "Lúc nãy anh nói, Lương Nhã Đình đam mê theo đuổi thần tượng, nam thần vô số, trong số nam thần của cô ấy... có tôi không?"
Sơ Ân giật giật, hơi căng thẳng sợ Ngụy Lai cảm thấy cậu xen vào việc của người khác. "Cô ấy vẫn còn sống. Cái ngày mưa đó nếu như không phải anh đến cứu tôi, tôi thật sự đã nghĩ đến cái chết. Nhỡ đâu... Nếu như là cô ấy thì sao?"
Ngụy Lai sửng sốt. Hắn lại nhìn thấy trong mắt Sơ Ân có gì đó thật sự thuần túy, trong trẻo sáng ngời làm đôi khi Ngụy Lai cảm thấy hắn đang nhìn một đứa nhỏ.
Trước đây Ngụy Lai cho rằng cái gọi là minh tinh chẳng qua là làm việc vì danh lợi, dưới ngập tràn tiếng hoan hô và ca ngợi của người thường mà thôi, theo đuổi thần tượng đơn giản là một nhóm người ngốc nghếch liếm nhan sắc, tác dụng của người đại diện chính là phải khai phá được giá trị thương mại của nghệ sĩ đến mức cao nhất, để mọi người đều có thể kiếm được tiền. Chỉ là sau khi gặp được Sơ Ân hắn không còn suy nghĩ như vậy nữa.
Sơ Ân thực sự nghiêm túc nỗ lực làm một ngôi sao sáng, fans cảu cậu nhất định cũng từng thấy được ánh sáng từ cậu trong đêm tối mới có thể thích cậu từ tận đáy lòng phải không?
Mà hắn, làm người đại diện của Sơ Ân thực ra chính là bảo vệ ngôi sao trong mắt cậu ấy nha.
Sơ Ân rủ mi, "Tôi... Hình như tôi nghĩ nhiều rồi."
"Không hề." Ngụy Lai rủ mi mắt cào cào nhúm tóc đỉnh đầu Sơ Ân, "Muốn làm gì thì cứ làm, tôi ở bên cạnh cậu. Dù sao có thất bại thì cũng sẽ không thể thất bại bằng việc cậu xuống bếp đâu."
Sơ Ân bị cào đến da đầu tê dại, mắng một tiếng: "Đã bảo là đừng chạm vào đầu ông đây rồi!" Nói rồi cong mông núp mình vào chăn