Edit: YanMèo nhỏ không có gì đáng ngại chỉ là bị đói lả nên sau khi uống sữa bột đã cuộn tròn trong lồng ngủ khò khò.
Hai người đàn ông cao lớn châu đầu chen chúc bên cạnh lồng mèo nhỏ giọng nói chuyện.
Sơ Ân ôm mặt: "Thật là đáng yêu!"
Ngụy Lai nói: "Đây là mèo cái, đặt tên là Angelina Âu Nhuận Quất, được không?"
Sơ Ân lẩm bẩm: "Nửa nạc nửa mỡ, anh đọc truyện Mary Sue nhiều quá hả?"
Ngụy Lai: "... Vậy cậu nói xem đặt tên nó là gì?"
Sơ ân nghĩ nghĩ, nói: "Gọi nó là Đại Quất đi."
Ngụy Lai phản đối: "Phèn quá đi."
Sơ Ân nói: "Tôi không quan tâm, mèo của anh hay mèo của tôi?"
Ngụy Lai nói: "Nhưng mà không phải là hai ta cùng nhau nhặt sao? Cậu khẳng định như vậy?"
Hai người tranh cãi như cặp cha mẹ đang đoạt quyền đặt tên cho con nhỏ, nghiêm túc bàn luận cả nửa ngày cũng chả bàn ra cái gì, cuối cùng Sơ Ân lại mệt mỏi ngáp một cái.
Ngụy Lai thấy cậu như vậy vội nói: "Cậu mau ngủ đi, tỉnh ngủ thì thảo luận sau."
Nói đến ngủ, Sơ Ân lại nhớ đến cục lông, yếu ớt xoa mắt lẩm bẩm: "Tôi ngủ không ngon, nhất định sẽ mơ thấy ác mộng."
Ngụy Lai nhớ đến hôm hắn mới gặp Sơ Ân, mập mờ nói: "Lần đó chúng ta ngủ chung một phòng không phải là cậu ngủ rất ngon à?"
Sơ Ân chớp chớp mắt, nói: "Chắc là do tôi mới uống rượu."
Ngụy Lai vội chào hàng: "Nào nào nào. Tôi có."
Không bao lâu sau Ngụy Lai ôm đến một bình rượu thuốc không biết lấy ở đâu ra, bên trong thành thủy tinh thật dày ngâm một con rắn, bên ngoài dán: bí pháp tráng dương, chuyên trị vô sinh, siêu cấp vô địch."
Sơ Ân: "... Tôi không uống, uống rượu giả sẽ chết đó."
Ngụy Lai: "Không phải tôi vẫn còn sống đó sao? Ặc, cái quảng cáo này không phải là của rượu này, cậu đừng hiểu lầm."
Sơ Ân như là loáng thoáng hiểu vì sao Ngụy Lai lại ham thích làm 0 rồi, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác đồng tình, nói: "Không được, loại thứ tốt này thôi cứ để anh giữ lại mà uống đi."
Nói xong, Sơ Ân lê bước chân mơ hồ leo lên giường, cuộn chân nhỏ vào chăn,m an tĩnh co thành một cục mà ngủ.
Ngụy Lai vẫn thấp thỏm lời Sơ Ân nói mình sẽ gặp ác mộng bèn ngồi ở mép giường như mẹ hiền trông con, ngược lại không phải không tin Sơ Ân sẽ gặp ác mộng mà là quá tin. Muốn đổi lại một ngày như vậy cho tên cặn bã Trần Mai Hàm kia để buổi tối gã liên tục gặp ác mộng, huống chi Sơ Ân đã chịu đựng nhiều năm như vậy.
Ngụy Lai chơi mấy ván mạt chược, lại ngủ thêm một giấc ngủ trưa, đang ngủ mơ chợt thấy hô hấp người bên cạnh chợt trở nên dồn dập bèn thò lại gần vỗ vỗ mặt người ta: "Sơ Ân?"
Sơ Ân cau mày như đang ngủ cực kỳ không an ổn, vô ý thức bắt lấy tay Ngụy Lai kề mặt lên lòng bàn tay hắn.
Ngụy Lai: "... Dậy thôi."
Sơ ân: "Hô hô."
Ngụy Lai nằm xuống đẩy đẩy Sơ Ân: "Cậu đè lên tay tôi rồi."
Sơ Ân mơ mơ màng màng lật người, đè Ngụy Lai xuống dưới, rầm rì nói: "Muốn vỗ lưng cơ..."
Ngụy Lai: "......"
Ngụy Lai miễn cưỡng vỗ mấy cái: "Bao nhiêu tuổi rồi nha, lại còn muốn vỗ lưng..."
Sơ Ân: "Cục lông."
Ngụy Lai lập tức đầu hàng: "Được, tôi vỗ."
Vỗ một lát, cái đầu xù xù của Sơ Ân lại thò qua, "... Xoa xoa cổ nữa."
Ngụy Lai: "Tôi cảnh cáo cậu, đừng coi tôi là máy mát xa mà dùng nhé."
Sơ Ân cọ cọ: "cục lông."
Ngụy Lai: "... Được, tôi xoa."
Sơ Ân được người ta nhéo nhéo sau gáy, thoải mái nhắm mắt lại an phận nằm trong lòng ngực Sơ Ân ngủ vù vù.
Ngụy Lai xoa vài cái đột nhiên cảm thấy không đúng, dùng giọng nhỏ ơi là nhỏ hỏi Sơ Ân: "Sơ Ân, tôi là ai?"
Sơ ân: "...... Hô hô."
Ngụy Lai không nhéo da sau cổ cũng không vỗ lưng nữa, nói: "Tôi là ai?"
Sơ ân bất mãn vặn vẹo, "...... Ngụy...... Tú bà. Vẫn...... Muốn."
Nghe thấy sơ ân không coi mình thành Trần Mai Hàm, Ngụy Lai đột nhiên cảm thấy vừa lòng, vui vẻ nhéo nhéo sau cổ Sơ Ân một trận.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đói óa:3